Xuân Hoa Chiếu Chước

Chương 396: Cho Phép Thứ Dân Chăm Sóc Lục Điện Hạ



Nguồn: Sưu tầm

Xuân Hoa Chiếu Chước – Chương 396: Cho Phép Thứ Dân Chăm Sóc Lục Điện Hạ

, cả đời của nàng, vạn .

Vì những cái cầu bất đắc, oán tăng hội ngày .

Quyền thế chí cao vô thượng, mới là bùa hộ mệnh nhất, mới thể mang cho nàng cảm giác an thể diễn tả bằng lời.

Nắm trong tay, mới là của chính .

“Vậy thì, đến ngày đó, nô tỳ sẽ theo tiểu thư khắp Giang Nam, Tái Bắc của Đại Càn”

Cố Vinh đầy thâm ý: “Vi hành ?”

“Rầm rộ xuống Giang Nam, lên Tái Bắc, rốt cuộc cũng chỉ là tốn kém tiền của, khổ dân lành”

Thanh Đường vẻ mặt thản nhiên tự tại: “Mọi sự đều do tiểu thư quyết định”

Gió đêm rào rạt, trăng lạnh tựa sương.

Cố Vinh theo lời mời của Vĩnh Chiêu Trường Công chúa, cung.

Trong đại điện, ánh nến chập chờn.

Cố Vinh thấy Nam Tử Dịch đang quỳ phục đất, trong lòng khẽ động, nhưng mặt lộ vẻ gì, nàng tiến vài bước, thi lễ với Vĩnh Chiêu Trường Công chúa, giọng nhẹ nhàng: “Điện hạ vạn phúc”

Vĩnh Chiêu Trường Công chúa mệt mỏi liếc Cố Vinh một cái, chỉ tay về phía Nam Tử Dịch: “Người mà ngươi thu phục cũng là một kẻ cứng đầu”

“Người của ngươi, ngươi tự giải quyết cho .”

Cố Vinh lộ vẻ nghi hoặc: “Nam tiểu công tử gây phiền phức cho Điện hạ ?”

Vĩnh Chiêu Trường Công chúa dứt khoát khép mắt , bực bội : “Để tự !”

Cố Vinh nhíu mày tinh tế, liếc Nam Tử Dực.

“Thảo dân khẩn cầu Trường Công chúa Điện hạ chấp thuận cho thảo dân chăm sóc Lục hoàng tử”

Nam Tử Dực dập đầu, lời lẽ khẩn thiết, nghiêm trang .

Mắt Cố Vinh sững sờ, đại khái nàng hiểu rõ nguyên do Vĩnh Chiêu Trường Công chúa bằng lòng.

Nếu đưa Lục hoàng tử ngây dại, thơ ấu khỏi cung, trong mắt triều thần và dân chúng, đó chính là hành động thể chờ đợi hơn để loại bỏ cốt nhục của Tiên hoàng, là Tấm lòng Tư Mã Chiêu, qua đường đều , là tự tay bôi một vũng bùn tanh tưởi lên , là một thanh chủy thủ đâm thẳng Vĩnh Chiêu Trường Công chúa.

Vốn dĩ, Lục hoàng tử là một công cụ cực kỳ để chứng tỏ lòng nhân đức của tân quân.

, chính là công cụ.

Đây mới là thực tế.

Một thực tế thừa nhận.

Vì thế, Vĩnh Chiêu Trường Công chúa tuyệt đối sẽ chấp thuận thỉnh cầu vô lý như Nam Tử Dực.

Dù nữa, cho dù Lục hoàng tử mất , ngây dại, tàn tật, nhưng vẫn là thiên hoàng quý trụ, chẳng lý do gì để gửi nuôi ở Nam gia đang sa sút, khốn khổ và mang tiếng .

Cứ thế nào nữa, thỉnh cầu của Nam Tử Dực phần quá miễn cưỡng khác.

May Vĩnh Chiêu Trường Công chúa đa nghi, lạnh nhạt và độc đoán chuyên quyền như Trinh Long Đế, nếu Nam Tử Dực hóa thành một vũng máu tanh con đường dài ngoài điện .

Các cung nhân xách thùng gỗ, cầm giẻ lau, khi lau chùi sạch sẽ, kẻ đó sẽ chết một cách lặng lẽ, ai .

“Nam tiểu công tử” Cố Vinh cau mày, trầm giọng , “Ngươi cung đó, từng suy nghĩ kỹ lưỡng rằng thỉnh cầu của ngươi hợp tình hợp lý chăng?”

“Ngươi từng nghĩ, nếu Trường Công chúa Điện hạ nhất thời mềm lòng, đáp ứng sở cầu của ngươi, sẽ đối mặt với những lời đồn thổi, những cơn sóng gió kinh hoàng nào chăng?”

“Trường Công chúa Điện hạ nhân từ, tất sẽ cân nhắc kỹ lưỡng, chọn lựa cho Lục điện hạ một nuôi ôn lương khiêm cung, từ ái, để chăm sóc ẩm thực hằng ngày, tuyệt đối sẽ để Lục điện hạ chịu tủi .”

“Nam tiểu công tử, hãy tam tư”

Nói một câu lọt tai, với tình thế Cây đổ bầy khỉ tan của Nam gia hiện tại, Vĩnh Chiêu Trường Công chúa bằng lòng gặp Nam Tử Dực là điều dễ dàng gì.

Nam Tử Dực ngẩng đầu, Cố Vinh một cái nhanh chóng cúi xuống.

Từ đầu đến cuối, Lục hoàng tử là vật hy sinh vô tội trong cuộc đối đầu giữa đại ca và Nhị điện hạ, vứt bỏ hết đến khác đấu trường quyền lực.

Nếu chỉ là đứt ngón tay, y lo lắng bất an đến mức .

Mà nay, Lục hoàng tử đần độn, ngây dại.

Thái phi nào sẽ thật lòng nuôi dưỡng một đứa bé khờ khạo hy vọng nương tựa lúc về già chứ.

Một ngày hai ngày, ba ngày năm ngày, họ sẽ kiên nhẫn dỗ dành, nuôi nấng.

Vậy ba tháng năm tháng, ba năm năm năm thì ?

Trong tòa cung thành thấy điểm cuối , những chủ nhân quyền thế sống còn chẳng bằng những cung nữ, thái giám vẻ ngoài tươm tất, mặt mũi.

Lòng y tràn ngập hổ thẹn, đành lòng, nỡ.

Nam Tử Dực cắn răng, cứng rắn : “Thảo dân khẩn cầu Trường Công chúa Điện hạ chấp thuận cho thảo dân chăm sóc Lục hoàng tử”

Cố Vinh: ..

Nam Tử Dực là chút quên chăng?

Hay là.

Ánh mắt sâu thẳm của Cố Vinh lóe lên vẻ nghiêm trọng.

“Hừ” Một tiếng khẩy vang lên.

Cố Vinh đầu , chỉ thấy Vĩnh Chiêu Trường Công chúa đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng nhiên mở bừng mắt, chộp lấy chén án thư ném về phía Nam Tử Dực.

Trong chốc lát, y phục màu trơn của Nam Tử Dực dính đầy nước lốm đốm, ngay cả gò má cũng dính hai cánh .

“Nam Tử Dực, Bổn cung bằng lòng đây ngươi buông lời xằng bậy, thậm chí còn triệu Vinh Vinh cung ngay trong đêm để thuyết phục ngươi đổi ý định, là nhân chi nghĩa tận .”

“Với những việc lão già cha ngươi , Nam gia tịch biên, chủ phạm lăng trì, tòng phạm chém đầu, già yếu và phụ nữ trẻ em lưu đày hai nghìn dặm, cũng chẳng hề quá đáng!”

“Đại Càn luật pháp là như !”

” Vinh Vinh bảo tính mạng của những vô tội trong Nam gia các ngươi, để họ thể an sống qua ngày”

“Sao ngươi thể voi đòi tiên như thế!”

Hèn chi đây là đầu Thất công tử ở Thượng Kinh, mà cái đầu tỉnh táo bằng Bùi Dư Thời.

Nhìn Bùi Dư Thời xem, bản thông minh, thì cứ thành thật lời.

Thanh Ngọc chỉ hướng Đông, Bùi Dư Thời chỉ tuyệt đối hướng Tây, mà còn vui vẻ hớn hở rằng, Thanh Ngọc bảo hướng Đông là vì cho .

Nào, chẳng bảo vinh hoa phú quý cả đời .

Chỉ cần mưu nghịch tạo phản, giàu sang thêm ba đời cũng chẳng thành vấn đề.

“Vinh Vinh, lòng trắc ẩn cũng điểm dừng!”

Vĩnh Chiêu Trường Công chúa nhắc nhở Cố Vinh một câu, dậy, nghênh ngang rời .

Trong điện, ngoài Thanh Đường và Yến Tầm đang canh giữ ở cửa, chỉ còn Cố Vinh và Nam Tử Dực.

“Nam tiểu công tử” Cố Vinh che giấu nữa, “Sở cầu của ngươi, đừng là Vĩnh Chiêu Trường Công chúa chấp thuận, mà ngay cả cũng !”

“Ngươi và từng mở lòng chuyện thẳng thắn với .”

“Ngươi còn trẻ, trí nhớ đến nỗi tệ mà quên dã tâm của chứ”

“Ngươi vì mà cắn Nhị hoàng tử, bảo tính mạng của những vô tội trong Nam gia ngươi”

“Đây là giao dịch giữa ngươi và , giữ lời hứa”

“Lục hoàng tử tuyệt đối thể nào gửi nuôi ở Nam gia hiện đang tước tước vị”

Nam Tử Dực khẽ : “Không dám quên”

Những lời lẽ bình tĩnh gần như chút cảm xúc dao động nào ngày hôm đó, khắc sâu lòng y, in hằn trong đầu y.

Cố Vinh , nàng về phía chính nàng.

“Cho dù ngươi tin Trường Công chúa Điện hạ, cũng nên tin lời giữ lời”

“Không ai dám chà đạp Lục hoàng tử !”

“Vậy hà tất ?”

“Ngươi nhất nên dẹp bỏ ý nghĩ trong lòng , mẫu ngươi chỉ còn ngươi thôi”

Nam Tử Dực kinh hãi, đột ngột ngẩng đầu, thốt : “Ngươi”

“Sao ngươi .”

Tạ Hầu phu nhân thể thấu lòng ư?

“Không thấu lòng , mà là ngươi kẻ tự tư tự lợi, tham lam vô độ, vong ân bội nghĩa” Cố Vinh thẳng thắn .

“Đại ca ngươi chết vì Nhị hoàng tử”

“Phụ ngươi, các trưởng khác của ngươi, vì xâm chiếm đất đai, phóng hỏa, hại , tham ô mà mắc tội, mất mạng”

“Sao nào, ngươi mẫu ngươi trơ mắt đứa con trai mà bà thương yêu nhất, niềm hy vọng duy nhất của bà, tịnh cung yêm nhân ư?”

“Đến lúc đó, nếu bà chịu nổi đòn giáng , thì !”

“Về , coi như ngươi từng đến”

“Còn nữa, Nam Tử Dực, đây là cuối cùng”

“Sau , nếu ngươi còn tự tìm đến cái chết, tuyệt đối sẽ hỏi han nửa lời”

“Hãy tự lo lấy .”

Ngu xuẩn đến tột cùng!

Muốn chăm sóc nuôi dưỡng hoàng tử, nghĩ cách tịnh .

Cái đầu dùng, chi bằng móc cho heo ăn!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.