“Này, hai người đủ rồi, bắt nạt con nít khiến hai người thấy thỏa mãn lắm à?” Trúc Thiển Vũ vẻ mặt không phục, có lẽ là vì cô bé cảm thấy chị gái và Kỷ Hoàn đang hợp sức trêu chọc mình.
Trúc Thiển Ảnh nhìn em gái, cười bất đắc dĩ lắc đầu, “Đồ ngốc, Kỷ Hoàn vừa rồi đó là lời tình tứ, em không cảm động, còn nói anh ấy bắt nạt em, thật là ngốc không tả nổi.”
Trúc Thiển Vũ ngẫm nghĩ lại câu nói vừa rồi của Kỷ Hoàn, ngoại trừ việc ám chỉ cô bé ngốc ra, những cái khác, quả thực có thể hiểu là một lời tình tứ.
“Thôi được rồi, em biết đó là lời tình tứ của anh ấy, vậy còn chuyện sợi dây chuyền, chị lại định bao che cho anh ấy thế nào đây?”
Trúc Thiển Ảnh nhìn Kỷ Hoàn một cái đầy thông cảm, rồi mới giải thích với em gái mình.
“Ngốc ạ, thạch anh tím ở phương Tây được gọi là ‘hòn đá hộ mệnh của tình yêu’, nghe nói đeo vào, có thể ban tặng tình yêu sâu sắc, trinh tiết, sự trung thực và lòng dũng cảm cho các cặp tình nhân, vợ chồng.”
Trúc Thiển Vũ xoay xoay những hạt pha lê tím trên tay, ngẩng đầu hỏi Kỷ Hoàn, “Anh đã biết từ trước rồi ư?”
Kỷ Hoàn cười nháy mắt, xem như ngầm thừa nhận.
“Vậy còn sợi của anh thì sao?” Trúc Thiển Vũ cảm thấy, đứng trước chị gái và Kỷ Hoàn, mình chẳng khác nào một học sinh tiểu học vô tri.
“Trong truyền thuyết, thạch anh xanh và ngọc lục bảo có khả năng tránh tà và xua đuổi tà ma cực kỳ mạnh, hơn nữa, ánh sáng xanh trong thạch anh xanh có sức mạnh tụ tài cao độ, có thể tăng cường sự nghiệp và tài vận của con người, bao gồm tất cả những vận may, cơ hội tốt, bạn bè tốt, thậm chí là sự giúp đỡ của quý nhân. Vậy nên, có phải em đã nói xấu gì về chị với Kỷ Hoàn rồi không?”
“Vậy nên, có phải em đã nói xấu gì về chị với Kỷ Hoàn rồi không?”
Đôi mắt tinh anh của Trúc Thiển Ảnh quét qua Trúc Thiển Vũ, Kỷ Hoàn vòng tay ôm lấy vai Trúc Thiển Vũ, cười nói, “Cô bé nói chị rất thích tiền!”
Trúc Thiển Vũ lẩm bẩm nhỏ giọng, “Em đâu có nói sai, chị gái em ấy đúng là thích tiền nhất!”
Trúc Thiển Ảnh nhìn cô em gái bảo bối của mình, cười mà không nói.
Kỷ Hoàn liếc nhìn cô, “Tiểu Vũ, anh lại nghĩ, chị gái em thích một thứ khác hơn.”
Trúc Thiển Ảnh chống cằm nhìn Kỷ Hoàn, dường như, đã đoán được đáp án của anh là gì.
Trúc Thiển Vũ lại nhìn anh vẻ mặt không thể tin được, “Sao có thể chứ, chị gái em thích tiền nhất mà!”
Kỷ Hoàn véo má cô, “Anh nghĩ, chị gái em ấy thích nhất là một đứa ngốc tên Trúc Thiển Vũ!”
Thấy vẻ mặt đần thối chưa kịp phản ứng của em gái mình, Trúc Thiển Ảnh không nhịn được mà úp mặt xuống bàn cười ha ha.
Kỷ Hoàn cũng cười cầm cốc uống một ngụm nước, Trúc Thiển Vũ cong khuỷu tay huých mạnh vào ngực anh, bất mãn phản đối, “Em là em gái bảo bối của chị ấy, không phải đồ vật! Cũng không phải đồ ngốc!”
Đợi đến khi Trúc Thiển Ảnh khó khăn lắm mới cười xong, Kỷ Hoàn ôm Trúc Thiển Vũ nói với Trúc Thiển Ảnh, “Nhưng mà, từ hôm nay trở đi, đứa ngốc này là của em rồi, Ảnh, sau này chị cứ thích tiền là được rồi, còn đứa ngốc này, có em thích là đủ rồi!”
Trúc Thiển Ảnh nâng cốc nước chanh lên, “Được, chị giao Tiểu Vũ cho em đấy. Sau này nếu em dám đối xử không tốt với Tiểu Vũ, đừng trách chị không khách sáo!”
Kỷ Hoàn cũng nâng cốc lên, đưa qua chạm cốc với cô, “Yên tâm đi, Kỷ Hoàn em không phải là người tùy tiện đâu, ngay từ khi quen cô ấy không lâu, em đã xác định không phải cô ấy thì không được rồi!”
Trúc Thiển Vũ bị hai người yêu thương mình nhất, ngay trước mặt mình, chuyển nhượng quyền yêu thích và quyền sở hữu, hơi không cam lòng, thế nhưng còn chưa kịp phản đối, đã nghe thấy lời hứa như muốn nói “một đời một kiếp” của Kỷ Hoàn, mặt cô bé lại không khỏi đỏ bừng.
Cô bé nhẹ nhàng kéo kéo cánh tay Kỷ Hoàn, ghé mặt vào tai anh thì thầm, “Này, anh bớt sến đi… Anh nói không phải em thì không được từ lúc nào vậy?”.
Trúc Thiển Ảnh nhìn chằm chằm đôi tình nhân trẻ này, càng lúc càng thấy vừa lòng vừa mắt.
Người ta nói mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng ưng, cô ấy không phải mẹ vợ, nhưng cũng càng nhìn Kỷ Hoàn càng thấy ưng ý.
“Đó chẳng phải vì anh còn chưa kịp nói sao? Bây giờ nói cho em biết, cũng có khác gì đâu?”
Kỷ Hoàn trông cũng là người ngay thẳng, không một chút ngại ngùng khi thừa nhận tình cảm của mình trước mặt Trúc Thiển Ảnh, ước chừng, trong mắt anh, yêu Trúc Thiển Vũ là một sự thật, một tình cảm ngay thẳng như vậy, cần gì phải giấu giếm làm gì?
Trúc Thiển Ảnh bưng cốc nước chậm rãi uống, nhìn cô em gái ngốc của mình được Kỷ Hoàn che chở, yêu thương, trong lòng cảm thấy an ủi bội phần.
Xem ra, lời đồn rằng đàn ông nhà họ Kỷ đều là người tốt, quả nhiên không lừa ai.
Bữa cơm này, ba người đều ăn rất vui vẻ, đương nhiên, quan trọng nhất là, trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Dù sao thì, tuổi tác tương đương, cơ bản không có chuyện khoảng cách thế hệ.
Không như cô ấy và Viêm Thiếu…
Nghĩ đến Viêm Thiếu, Trúc Thiển Ảnh khẽ thất thần.
Ba người thanh toán xong, khi tạm biệt ở bãi đậu xe, Kỷ Hoàn đột nhiên hỏi Trúc Thiển Ảnh, “Ảnh, ngày mai em muốn đưa Tiểu Vũ về nhà một chuyến, chị không có ý kiến gì chứ?”
Trúc Thiển Ảnh sững người một chút, rồi, nhìn sang Trúc Thiển Vũ, “Tiểu Vũ không có ý kiến, thì chị không có ý kiến.”
Cô ấy rất hài lòng với Kỷ Hoàn, thậm chí có thể nói, hài lòng hơn cả cô ấy tưởng tượng. Tiểu Vũ có thể gặp được một người đàn ông như vậy, là hạnh phúc của con bé!
Còn Trúc Thiển Vũ, rõ ràng là đang do dự, hoặc, là còn chưa kịp phản ứng, dù sao thì, cô bé và Kỷ Hoàn mới xác nhận quan hệ yêu đương chưa đầy hai mươi bốn tiếng, nhanh như vậy đã phải gặp mặt phụ huynh rồi sao?
Vốn dĩ, Kỷ Hoàn cũng không định nhanh như vậy đã đưa Trúc Thiển Vũ về nhà, nhưng tối nay cuộc gặp mặt với Trúc Thiển Ảnh lại vô cùng thuận lợi, hơn nữa, nghe ý của Tiểu Vũ, về cơ bản là đã qua được ải chị gái cô bé, thì anh ấy đã được coi là hoàn toàn qua ải rồi.
Nếu bản thân đã qua được ải nhà cô bé, thì việc đưa cô bé về nhà gặp cha mẹ anh chị em liền lập tức được đưa vào lịch trình.
Giờ thấy Trúc Thiển Vũ ngây người tại chỗ, biết cô bé nhất thời chưa phản ứng kịp, Kỷ Hoàn kiên nhẫn giải thích.
“Thật ra, ba má và anh chị của anh, đã sớm biết sự tồn tại của em rồi, họ vẫn luôn rất muốn gặp em, em có thể yên tâm, người nhà anh đều rất dễ hòa hợp.”
Trúc Thiển Ảnh thấy em gái vẫn còn do dự, liền trực tiếp giúp cô bé nhận lời.
“Được rồi, Kỷ Hoàn em đặt vé máy bay đi, ngày mai đến đón con bé đi đi.”
Trúc Thiển Ảnh tối qua nghe em gái kể không ít chuyện của cô bé và Kỷ Hoàn, biết con bé ngốc đã hiểu lầm Kỷ Hoàn mấy tháng, khiến anh ấy phải chịu khổ mấy tháng trời vô ích.
Nếu đổi lại là người đàn ông khác, với điều kiện như Kỷ Hoàn, đã sớm quay đầu rời đi rồi.
Hiếm có Kỷ Hoàn này lại là một người một lòng một dạ, bị con bé ngốc này giày vò mấy tháng, vậy mà lại không có ý định từ bỏ.
Trúc Thiển Ảnh một mặt thì mừng thầm, một mặt thì, đương nhiên phải tích cực thúc đẩy chuyện của em gái và Kỷ Hoàn.
Dù sao thì, cô ấy cũng sắp rời khỏi Trúc gia rồi, sau này, chắc chắn sẽ không tiện chăm sóc con bé ngốc này nữa, bây giờ có Kỷ Hoàn tiếp quản, bản thân cô ấy, cũng có thể yên tâm hơn một chút.
“Cảm ơn Ảnh!”
Kỷ Hoàn đưa hai chị em đến bên xe, mới lại nhớ ra một chuyện khác cũng quan trọng không kém.
“Ảnh, về phía mẹ của chị…”
Tình hình nhà họ Trúc, Kỷ Hoàn dù không thể nói là hiểu rõ mười phần, nhưng về chuyện của hai chị em và mẹ của họ, anh đều đã hiểu gần hết.
Mặc dù, mẹ của họ là một người không có chính kiến gì, nhưng rốt cuộc, vẫn là mẹ của Tiểu Vũ mà.
“Tạm thời không cần quan tâm đến bà ấy, đến lúc thích hợp, chị tự nhiên sẽ sắp xếp cho hai đứa gặp mặt, em và Tiểu Vũ cứ làm những gì cần làm, những chuyện khác chưa rõ, ngày mai cứ để Tiểu Vũ nói cho em biết.”
Về vấn đề cha mẹ, Trúc Thiển Ảnh cũng không muốn nói nhiều, dù sao thì, nên nói với Kỷ Hoàn thế nào, cô ấy đã dặn dò Tiểu Vũ rồi.
Nguồn: Sưu tầm