Nghe xong câu chuyện, tất cả những xung quanh cuối cùng cũng vỡ lẽ. Không ngờ rằng trong hôn sự giữa em gái của Bùi Diễn và Diêm Vương gia ẩn chứa một câu chuyện huyền bí đến thế!
Người kể chuyện còn quên cảm thán:
“Thật đáng ngưỡng mộ bà chủ Tần! Bây giờ gả cho Diêm Vương gia, chẳng khác nào phận nâng lên một tầm cao mới, chỉ thiếu chút nữa là phi thăng luôn !”
Giữa đám đông, một tiên nhân đến dự lễ cưới nhẹ nhàng lên tiếng:
“Các ngươi gọi bà chủ Tần, chính là Tì Hưu – em gái của điện hạ Bùi Diễn. Xét về danh phận và huyết thống, nàng xứng với Diêm Vương gia”
Lời dứt, cả đám quỷ lập tức kinh hãi, ánh mắt tràn đầy sửng sốt.
Cái ngày xưa ở quán rượu vui vẻ với họ thì chính là Tì Hưu – em gái của vị điện hạ cao quý!
Càng sốc hơn, họ nhớ rằng từng ăn món do chính tay nàng nấu!
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
“Trời ơi. Chúng phúc phận gì mà thưởng thức món ăn của Bùi Nguyễn điện hạ chứ!”
Một luồng cảm giác phấn khích kỳ lạ tràn khắp Địa phủ. Tất cả những ai từng nếm qua món ăn do Bùi Nguyễn đều cảm thấy như ban phước, tựa hồ cả quỷ hồn cũng thăng hoa.
Nhờ sự kiện , quán ăn của Bùi Nguyễn ngay lập tức trở thành “thánh địa” ẩm thực, danh tiếng lan xa khắp Địa phủ. Người ùn ùn kéo đến, khiến nhân khí của nàng tăng vọt trong chớp mắt.
Giữa đám đông đang háo hức theo dõi nghi thức bái đường, Bạch Dạ Diêm Văn Cảnh và Bùi Nguyễn sánh bước mà cảm thán:
“Không ngờ nàng chính là Bùi Nguyễn điện hạ, hạ phàm lịch kiếp”
Thất Uyên phe phẩy chiếc quạt, ánh mắt sâu xa đầy ẩn ý, giọng điệu pha chút mỉa mai:
“Thế nào? Hối hận ?”
Bạch Dạ lắc đầu, nhún vai:
“Chẳng qua chỉ cảm thán một chút. Ban đầu còn thắc mắc Diêm Văn Cảnh thể để ý đến một nữ tử nhân gian. Giờ thì sáng tỏ cả .”
Ở một góc khác, Thanh Khâu Hồ Vương nước mắt lưng tròng, giọng nghẹn ngào đầy tiếc nuối:
“Ôi ôi. Tỷ tỷ Bùi Nguyễn đợi thêm chút nữa chứ? Ta sắp thành niên mà!”
Lời than thở ngây thơ của Thanh Khâu Hồ Vương ngay lập tức khiến Bạch Dạ và Thất Uyên phá lên , tiếng lan tỏa như sóng nước trong đêm.
Cùng lúc đó, ở phía xa, Lâm Lan, kẻ ẩn trong đám đông, nghi thức bái đường với ánh mắt cam lòng. Y nhạt, đầy vẻ hậm hực:
“Chậc, sớm tay cướp nàng về, chút do dự. Chỉ cần nghĩ đến gương mặt tức giận của Diêm Văn Cảnh khi , thấy cũng đáng giá lắm !”
Một bóng đen bên cạnh, khoác áo choàng đen che kín cả khuôn mặt, cất giọng trầm lạnh, cắt ngang sự phấn khích của Lâm Lan:
“Ngươi nghĩ , chỉ e rằng sẽ Diêm Văn Cảnh truy sát đến cùng. Đừng mơ thoát với cái đầu còn cổ”
Lâm Lan mặt cứng đờ, nở nụ nửa miệng:
“Được thấy cái vẻ Diêm Văn Cảnh lố bịch đó, cũng mãn nguyện .”
“Giếc địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm!”
Lâm Lan buồn đáp lời.
Lúc , Diêm Văn Cảnh cùng Bùi Nguyễn đang tiến hành nghi thức bái đường.
Khi tiếng “Đưa động phòng -” vang lên, đám thiết với Diêm Văn Cảnh lập tức nhao nhao trêu chọc.
Bùi Nguyễn, dù từng cùng Diêm Văn Cảnh bái đường một , vẫn giữ nét điềm tĩnh hơn .
Nàng khẽ cúi đầu, điềm đạm rời khỏi khí náo nhiệt, trở về phòng cùng đám chị em Mạnh Bà theo hộ tống.
Khi Diêm Văn Cảnh trở phòng, ánh nến đỏ cháy quá nửa.
Dẫu từng trải qua một như thế nhưng khi thấy Bùi Nguyễn trong bộ hồng y rực rỡ giường, tim vẫn khỏi đập loạn nhịp.
Nghe tiếng cửa mở, Bùi Nguyễn ngẩng đầu về phía Diêm Văn Cảnh, giọng nhẹ nhàng:
“Về ? Cái mũ nặng quá, gỡ nhé”
Diêm Văn Cảnh trầm giọng ừ một tiếng, khóe miệng thoáng cong:
“Sao chờ thế ? Ăn gì ?”
Khi tiến gần, mùi rượu nhàn nhạt phảng phất Bùi Nguyễn khẽ nhíu mày. Nàng nhẹ giọng đáp:
“Định chờ cùng ăn nhưng Mạnh tỷ các nàng ép quá, đành nhấm nháp chút cho qua thôi”
Diêm Văn Cảnh gì thêm, đầu bảo tiểu thị bưng một khay thức ăn khác . Hắn ngoài vốn chẳng ăn bao nhiêu, giờ cũng thấy đói nhưng vẫn xuống cùng nàng dùng bữa đôi chút.
Sau khi dọn dẹp xong, trong gian chỉ còn ánh nến đỏ leo lét.
Ánh mắt Diêm Văn Cảnh chậm rãi dừng nàng, trầm thấp cất tiếng:
“Nghỉ ngơi thôi”
Dù trải qua bao nhiêu nhưng ở tình cảnh , ánh nóng bỏng chút che giấu của , tim Bùi Nguyễn tự chủ mà đập loạn nhịp. Đôi mắt nàng bối rối khẽ chuyển hướng, lí nhí:
“Ừm”
Diêm Văn Cảnh khẽ nuốt, hầu kết di chuyển lên xuống. Trong đôi mắt sâu thẳm của , dục vọng dâng tràn chút nào che đậy. Không đợi nàng kịp phản ứng, cúi bế nàng lên, đặt xuống giường một cách gọn gàng.
Tấm màn rủ xuống, ánh nến đỏ lắc lư tạo nên khí mờ ảo.
Khi từng lớp quần áo nhẹ nhàng rơi xuống, làn da trắng nõn ánh đỏ rực càng trở nên mê hoặc, khiến kiềm mà lưu luyến mãi thôi.
Ngoài cửa, Tiểu Vũ len lén ghé mắt bên trong.
Tiểu Niết kéo tay áo em , chau đôi lông mày nhỏ:
“Mạnh Bà bảo cha đang “tạo” em trai em gái, phiền”
Nguồn: Sưu tầm