Suốt buổi chiều, Trần Bình mở lời vài , nhưng Trần Giao Giao nào cũng thờ ơ đáp, Trần Tiểu thấy , chút hả hê. Chiều hôm , mặt trời còn lặn, Ngưu Nhị vác cuốc đến đồng. Trần Giao Giao liếc một cái : “Anh cần đến , chúng tự từ từ cũng .”
Nhận thấy nàng vui mấy ngày nay, Ngưu Nhị chỉ lắc đầu, vùi đầu việc. Mặt trời lặn, khí mới chút se lạnh, Vương Nga ở đồng hô lớn một tiếng. Ngưu Nhị cất cuốc, lúc mới : “Trời còn sớm nữa, về thôi”
Vương Nga chờ ở ven đường, đợi họ qua mới : “Đông thật , chỉ một loáng mà các con nhiều đến .” Trần Chấn Cường sa sầm mặt, bước nhanh về phía . Trần Giao Giao lúc mới hậu tri hậu giác nhận , Trần Chấn Cường dường như bất mãn với việc Ngưu Nhị giúp đỡ họ, đúng hơn là chuyện nàng và Ngưu Nhị còn . Nhớ những lời Vương Nga khuyên nhủ đó… Nàng hít một thật sâu, quả thực một luồng tà hỏa xông thẳng lên não.
Về đến thôn, khi đang chào tạm biệt Vương Nga, Trần Chấn Cường đột nhiên đầu nàng một cái, mở miệng : “Con đây, chuyện với con” Vương Nga : “Để hôm khác , trời cũng còn sớm nữa…” Lời còn dứt, Trần Chấn Cường nhà. Trần Chí Hùng mặt , chỉ thở dài một tiếng, cuối cùng cũng gì. Vương Nga liếc mắt hiệu cho nàng.
Trần Giao Giao đưa đồ cho Trần Tiểu, Trần Bình: “Con cũng đây .” Trần Bình sửng sốt một chút, vẫn theo . Nhìn thấy Trần Bình, Trần Chấn Cường cau mày. Nhìn chằm chằm vẻ mặt mấy vui vẻ của Trần Giao Giao, Trần Chấn Cường ngược im lặng. Nếu đây nàng còn vài phần kính trọng Trần Chấn Cường, thì chuyện của Trần Tiểu Hà, sự kính trọng tan biến. Một thể đối xử tàn nhẫn với con gái ruột của , thì đối với đứa cháu gái liệu thể đến .
“Ông nội gì?” Nàng nhàn nhạt hỏi. Trần Chấn Cường Trần Bình: “Bình nhi ngoài .” Trần Bình do dự một chút vẫn dậy rời . Nàng cũng ngăn cản, chỉ chằm chằm gương mặt gầy gò như củi khô của Trần Chấn Cường, ở đây đều trông già dặn, ngoài bốn mươi như năm sáu mươi tuổi.
“Con và Ngưu Nhị danh bất chính ngôn bất thuận, con là phận gái, thanh danh là gì ?” “Ngưu Nhị cha , cũng cha , thể xem là danh bất chính ngôn bất thuận. Ta cũng đến tuổi xuất giá , huống hồ chúng gì sai? Người ngoài bàn tán thì thôi , đến ông nội cũng như ?”
Mèo con Kute
“Con cái gì ?” Trần Chấn Cường lời của nàng cho kinh ngạc: “Con cha , và chú hai của con vẫn còn sống…” Nàng ngắt lời Trần Chấn Cường: “Khi cha mất, mới… đầy tám, chín tuổi” “Khi đó, Bình nhi và Tiểu Tiểu còn nhỏ hơn, là … một nuôi nấng chúng trưởng thành”
Khi nàng những lời , Trần Bình và Trần Chí Hùng họ đều ở bên ngoài, Trần Giao Giao cảm nhận , nhưng lời nàng hề ngưng một chút nào. Bởi vì nàng thứ tình vô dụng trói buộc. “Ta từng trách các , cũng từng cố ý nghĩ vì ông bà nội còn sống mà quan tâm đến chúng , cũng từng oán trách vì chú hai họ chăm sóc chúng …” “Khi còn nhỏ, vẫn thể nuôi sống , giờ lớn, chuyện trong nhà cũng thể chủ…”
“Con… con cái gì ?” Trần Chấn Cường mặt đầy kinh ngạc, tràn ngập giận dữ. Trần Giao Giao lau nước mắt, dậy nghẹn ngào : “Cuộc sống dù khó khăn thế nào cũng chịu đựng qua … Ta ý của , bây giờ lấy chồng, nuôi Bình nhi trưởng thành… nếu thật sự như , đến lúc đó ?” Người ngoài im lặng, cho đến khi khỏi cổng nhà họ Trần, bên trong mới vọng tiếng mắng chửi của Trần Chấn Cường.
Trên đường về, nàng và Trần Bình cũng im lặng. Những lời nàng ban nãy, một nửa cũng là cho Trần Bình . Về đến nhà, Trần Tiểu đang nấu cơm, thấy họ , vội hỏi: “Ông nội tìm tỷ chuyện gì?” Nàng , Trần Bình tự nhiên cũng sẽ . Nàng nhà, một lúc Trần Bình cũng theo .
“Đại tỷ” Trần Bình gọi nàng một tiếng: “Đại tỷ và Ngưu nhị ca thành , con thể tự chăm sóc bản mà” Nàng thở dài, trọng tâm của những lời ban nãy căn bản là thành . Nàng chỉ là bất bình cho nguyên chủ, rõ ràng việc vất vả, cuối cùng những như đạo đức trói buộc. “Ta sẽ suy nghĩ” Nàng chỉ như .
Sáng hôm ngang qua nhà họ Trần, Vương Nga từ trong cửa bước , vẫn như chuyện gì xảy mà chào nàng. Sắc mặt Trần Chí Hùng vẫn xem như bình thường, còn Trần Chấn Cường và Vương Tiểu Phương thì cả hai đều thèm để ý đến nàng. Nàng cũng bận tâm, cùng Vương Nga mấy bộ. Lùi một đoạn, liền Vương Nga hỏi nàng: “Bình nhi về nhà gì ?”
Nàng lắc đầu. “Chú hai con cũng thấy con sai, chuyện bên ông nội con đừng để trong lòng” “Ta , những lời hôm qua, các đừng để trong lòng” Vương Nga : “Có gì , đó cũng là sự thật, con đừng trách chúng là .” “Sẽ , ai cũng nỗi khó riêng, đạo lý hiểu mà” “Đứa trẻ ngoan” Vương Nga thở dài.
“Giao Giao tỷ, chuyện của tỷ và Ngưu Nhị định ?” Nàng lắc đầu: “Chưa” Đến đồng, Ngưu Nhị một lúc , Trần Bình bước tới, hỏi: “Sao đến sớm ?” Giống như một tiểu đại nhân , Ngưu Nhị còn ngớ một chút, mới : “Tỉnh giấc thì đến thôi” Khi lời , ánh mắt luôn Trần Giao Giao.
Trần Bình thấy , hỏi: “Huynh trấn tìm việc , bao lâu thì thể mua một khoảnh đất?” Một bộ dạng như moi hết gia sản của Ngưu Nhị, khiến Trần Giao Giao đành lòng thẳng. Nàng đẩy Trần Bình một cái: “Đừng nhiều nữa, mau việc .”
Trần Bình nàng, vẻ mặt vui, lẩm bẩm: “Con hỏi một chút thì .” Ngưu Nhị dáng vẻ của bọn họ mà nhịn . Nghĩ một lát, nàng vẫn : “Sau đừng đến nữa, trong thôn cứ , cũng .”
“Sắp xong , đến lúc đó còn huyện, đợi thì sẽ ai nữa” “Người trong thôn là như , … cố gắng xuất hiện” Nàng cũng ý đó, chủ yếu là nàng vẫn nghĩ kỹ. Nói thẳng , cái tư thế của Ngưu Nhị , nàng luôn cảm thấy là đang hướng tới chuyện thành . “Ta chỉ là cảm thấy quá phiền , …”
“Không phiền .” Ngưu Nhị : “Tỷ đừng… … thật cuối cùng đồng ý cũng cả, tỷ đừng nghĩ đang ép tỷ, ý đó, chỉ là tỷ quá mệt mỏi” “Ta .” Nàng vẻ mặt ngượng ngùng. “Vậy thì .” Ngưu Nhị gì thêm. Hắn việc thật sự nhanh, ba cũng đuổi kịp tốc độ của một , cày xong đất, còn phơi mười ngày nửa tháng mới thể gieo trồng. như , sáng sớm ngày hôm khi cày xong đất, huyện.
Nguồn: Sưu tầm