Xuyên Không Làm Nông Gả Cho Gã Ngốc Trong Thôn

Chương 21: Vương Quả Phụ Bị Đánh ---



Vừa sáng sớm, dân làng ồn ào cả lên.

Trần Tiểu trở , dựng tai ngóng hồi lâu mà chẳng rõ bên ngoài đang cãi cọ điều gì, dứt khoát bật dậy.

“Dường như là tiếng của Vương Quả Phụ”

“Mặc kệ nàng .” Trần Kiều Kiều ngáp dài một tiếng, lật ngủ tiếp.

Ngoài cửa, Trần Bình gõ cửa, : “Đại tỷ, em cắt cỏ cho gà đây”

“Còn sớm, lát nữa cắt cũng .”

“Em xa , chỉ ở đầu thôn thôi, sẽ về ngay” Tiếng Trần Bình dần xa.

Trần Tiểu cũng ngoài hóng chuyện, một lát nàng vẫn cứ bật dậy.

Vừa lúc Trần Kiều Kiều cho gạo nồi, thấy Trần Tiểu chạy vọt .

“Ba cô em chồng của Vương Quả Phụ về , la lối om sòm đánh Vương Quả Phụ đó”

“Vì cớ gì?”

“Em rõ, lúc em đến thì Vương Quả Phụ ấn xuống đất đánh , dân làng chỉ , cũng chẳng ai tìm Trưởng Thôn cả”

“Đáng đời” Trần Tiểu xuống ghế đẩu, hả hê : “Cho nàng cái tội ngày nào cũng buôn chuyện”

“Đừng quản, tránh xa cái nhà đó .”

Trần Tiểu đáp, : “Hôm nay chúng còn lên núi nữa ?”

“Đi chứ, đằng nào giờ cũng rảnh rỗi, lên đó dạo một vòng .”

“Chỗ hái nấm gà mọc , hái về bánh nấm ăn cũng ngon”

Nghĩ đến nấm hái , Trần Tiểu cũng chút thèm thuồng: “Nếu thật sự tìm thêm ít nữa thì quá”

“Hôm nay lên đó dạo quanh một chút, nếu gặp đúng lúc mưa xong, lẽ sẽ tìm một hai cái”

Trần Bình về nhanh, cháo còn kịp nấu xong từ ngoài cửa bước .

“Em ?”

“Đầu thôn ạ” Trần Bình lấy muỗng múc nước, liếc lu nước: “Hết nước .”

Trần Tiểu rụt cổ, mở vung nồi khuấy động vài cái.

“Để em .” Nàng dậy.

Mèo con Kute

“Em cũng xách một thùng” Trần Bình cầm một cái thùng.

Trần Kiều Kiều gánh hai thùng nước, hai cùng cửa.

Từ cuối thôn đầu thôn, ngày thường chẳng thấy xa, nhưng gánh nước thấy xa lạ thường, đòn gánh đè vai đau nhức xương cốt, bước xô nước lắc lư càng khiến vai thêm đau.

Trên đường về, ngang qua nhà họ Trần, Vương Nga : “Nặng thì gánh ít một chút”

“Ta .” Trần Kiều Kiều đáp một tiếng.

Đi ngang qua nhà Vương Quả Phụ, vẫn còn thấy tiếng chửi bới từ bên trong vọng .

Trong ký ức của nguyên chủ, ba cô em chồng của Vương Quả Phụ mỗi về là y như rằng cãi vã một .

Vương Quả Phụ là thích chiếm tiện nghi, ba cô em chồng của nàng cũng , mỗi về đều vòi vĩnh, ăn bám, nào cũng náo loạn đến thể nào dứt .

Trưởng Thôn điều giải vài cũng chán ngấy chịu nổi, dù cãi cọ, Trưởng Thôn cũng chẳng mấy khi mặt nữa.

Nghe tình cảnh hôm nay, e là chuyện ồn ào .

Ăn xong bữa sáng, cả ba liền định lên núi, ngang qua nhà Vương Quả Phụ, chỉ thấy cổng lớn nhà nàng mở toang, chị chồng cả của Vương Quả Phụ Hứa Bạch Phượng đang trong sân ăn bánh, gương mặt gầy gò xương xẩu, đôi mắt thấy khắc nghiệt khó gần.

Trần Kiều Kiều lãnh đạm thu hồi tầm mắt, chuyện với Trần Tiểu và Trần Bình xa.

Ra khỏi đầu thôn, Trần Bình nhíu mày : “Sao các nàng cứ luôn ức hiếp một góa chồng như ?”

“Em thấy á, cái Vương Quả Phụ đúng là đáng đời, ai bảo nàng cứ lừa gạt dân làng mãi, đây gọi là báo ứng đó”

Trần Kiều Kiều khẽ , lời Trần Tiểu cũng là lý.

Nếu Vương Quả Phụ ngày nào cũng lừa gạt nọ, thì trong tình cảnh hiện tại, dân làng ít nhiều cũng sẽ giúp đỡ một chút.

“Vương Quả Phụ tuy đúng, nhưng dù nàng cũng nơi nương tựa, các nàng như , cũng chẳng ho gì”

“Em quản nàng gì?” Trần Tiểu trợn trắng mắt.

Trần Bình còn thêm, Trần Kiều Kiều liền ngắt lời: “Hai em mà thể vì chuyện ngoài mà cãi ?”

“Em Vương Quả Phụ đúng, em chỉ là”

“Chỉ là gì? Biết nàng là còn gì? Bị đánh là đáng đời nàng .”

Trần Bình rũ mắt lời nào nữa, Trần Kiều Kiều cũng để ý, nàng cúi xuống, nhặt những cành cây khô mặt đất gom một chỗ, định lát nữa xuống núi sẽ mang về.

Nấm thường mọc ở nơi ẩm ướt, còn phía bọn họ do ánh nắng gay gắt, nên ít khi nấm.

Họ đến sườn núi nơi phát hiện nấm để xem, lẽ do mấy ngày nay mưa, nên nấm mọc , hoặc là khác hái mất .

Trần Tiểu lẽ là thật sự thèm thuồng, nàng vòng quanh khu đó mấy vòng, kết quả vẫn tìm cái nào, chút thất vọng mà chu môi lên.

Rau dại ở sườn núi đào gần hết, họ tiếp tục leo lên cao hơn một chút.

Trần Kiều Kiều mệt đến thở hổn hển: “Cứ từ từ , đợi một thời gian nữa hẵng đào, năm nay trồng rau , đào ít rau dại cũng .”

Trần Tiểu liếm liếm đôi môi khô khát, vươn tay hái một quả dại cây.

“Không chua ?” Trần Kiều Kiều liếc một cái, .

Trần Tiểu cắn một miếng, chua đến mức cả gương mặt nhăn : “ mà đợi đến khi nó chín vàng, thì cũng chẳng còn phần chúng nữa .”

Trần Gia Thôn trồng cây ăn quả, núi cũng chỉ hai cây quả chua, to bằng nửa quả trứng gà, khi chín vàng thì chua chua ngọt ngọt, nhưng mỗi chín tới một nửa, dân làng nửa đêm hái trộm hết , về chuyện Trần Tiểu vẫn luôn canh cánh trong lòng.

“Hay là chúng cũng nửa đêm đến hái trộm ?”

Trần Tiểu nàng , mắt sáng rực lên: “Thật ?”

“Giả thôi, chị sợ”

“Chúng thể rủ thêm nhị thẩm các , năm ngoái nhị thẩm cũng định mà?” Trần Bình nhắc nhở.

“Có lý, đến lúc đó sẽ hỏi nhị thẩm các .”

Đào xong rau dại, họ cắt nhiều cỏ cho gà.

Cỏ gà mọc khắp núi đồi, phàm là cây hạt hoặc cỏ non đều ăn .

Ngọn núi của họ tuy lớn nhưng dốc, cắt cỏ xong liền xuống núi, đến chân núi gánh củi xong thì họ trở về.

Ăn xong bữa trưa, bên phía Trần Kiều Kiều lên giường định ngủ trưa, nhà Vương Quả Phụ ồn ào lên.

Nàng trở , mơ mơ màng màng ngủ , một giấc tỉnh dậy thì mặt trời xuống thấp hơn một nửa.

Trần Tiểu cầm dao từ ngoài cửa bước , : “Con gà đánh nữa .”

“Lại đánh ư?” Trần Kiều Kiều ngạc nhiên hỏi: “Trong lũ gà cũng chuyện ức hiếp .”

Trần Tiểu nàng thì ngây một lát, nhịn bật : “Mấy con gà cũng như con , đều thích ức hiếp đứa hiền lành, nên bắt nó nuôi riêng ?”

“Tìm một sợi dây buộc cửa chuồng gà, vứt chút cỏ, cái rổ rách dùng đến thì ổ cho nó, giờ trời lạnh, vứt ngoài cũng chẳng .”

Trần Tiểu đáp một tiếng , Trần Bình vẫn đang đan rổ, còn thêm vài cái muỗng thủng.

Trần Kiều Kiều tìm một cái ghế đẩu cũng xuống, cầm những cành liễu nhỏ lên học đan.

Trần Bình đan dạy nàng , vẻ mặt nghiêm túc giống một đứa trẻ hơn năm tuổi.

Trần Tiểu quần áo xong , múc nước từ lu nước đổ chậu, Trần Kiều Kiều thấy liền vội vàng quát: “Em bờ sông giặt ? Gánh nước mệt như mà”

Trần Tiểu ủ rũ mặt mày, bưng chậu ngoài.

Trần Bình thấy nàng ngoài, chút vui : “Nhị tỷ nào cũng thế, chị nhà nhị thẩm , nàng cũng lấy nước trong lu gội đầu đó”

“Đại tỷ nào cũng giặt chung, nàng mỗi giặt đồ chỉ giặt của nàng thôi”

Trần Kiều Kiều em, đầu tiên phát hiện em cũng nhiều bất mãn đến .

“Để hôm khác chị sẽ chuyện tử tế với nàng .”

Trần Bình gì, cúi đầu xuống.

Nguồn: Sưu tầm


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.