Cách ba ngày, nhà Vương Quả Phụ vốn khó khăn lắm mới yên ắng một thời gian, nay ồn ào náo loạn trở .
Nguyên nhân sự việc là do ba cô em chồng của Vương Quả Phụ trở về nhà đẻ náo loạn hai ngày, ba ngày về thì dẫn theo chồng của tìm đến.
Ban đầu chỉ là cãi vã, hiểu , ba cô em chồng nhà họ Hứa bắt đầu chỉ trích Vương Quả Phụ ngược đãi chồng nàng là Triệu Vân Lan, và lớn tiếng đòi đuổi Vương Quả Phụ khỏi nhà họ Hứa.
Chuyện từ sáng đến giờ cứ náo loạn ngừng, quả thực là thể nào kiểm soát nữa.
Triệu Vân Lan khi còn trẻ do bệnh tật mà liệt giường thể cử động, chỉ đành mặc cho ba con gái cùng con rể bề ngoài tỏ vẻ bất bình giúp nàng, nhưng thực chất mỗi một ý đồ riêng, khiêng nàng sân ném xuống đất.
Nhìn chằm chằm mấy đang gây gổ ngừng, gương mặt sầu khổ của Triệu Vân Lan càng thêm tuyệt vọng.
Vương Quả Phụ vốn ngày thường kiêu ngạo nay ba gã đàn ông to lớn ấn xuống đất, tóc tai bù xù, quần áo cũng giật cho xộc xệch, dáng vẻ giãy giụa mặt đất giống hệt một mụ điên.
Trần Tiểu ngày thường tuy chửi mắng ác nghiệt, nhưng thấy cảnh tượng cũng sợ hãi, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy kinh hãi, nắm chặt lấy áo Trần Kiều Kiều.
“Không tìm Trưởng Thôn ?” Trần Kiều Kiều khẽ hỏi Vương Nga bên cạnh.
Vương Nga cũng đầy vẻ đành lòng, nàng quanh những khác, tuy cũng lộ vẻ nỡ, nhưng ý định xen chuyện bao đồng.
“Đừng quản” Vương Nga thúc Trần Kiều Kiều một cái: “Có quản thì cũng chắc Vương Quả Phụ sẽ ơn .”
Trần Kiều Kiều xem mà nhíu mày, nếu cứ náo loạn thế mãi, Vương Quả Phụ cùng chồng và con gái nàng , e là sẽ còn đường sống nữa.
“Em tìm Trưởng Thôn” Trần Bình là đầu tiên .
Vương Nga kéo em , trợn mắt quát: “Đừng lo chuyện bao đồng, nhiều lớn còn quản, em một đứa trẻ con quản gì?”
Trần Kiều Kiều do dự một lát, cũng lắc đầu với em, khẽ : “Động tĩnh lớn đến , Trưởng Thôn thể nào , cả nhà đều ai tới xem xét rõ ràng là can thiệp, nếu ông quản, chúng tìm ông , trong lòng ông sẽ vui .”
Trần Bình nàng cũng bỏ ý định, chỉ Vương Quả Phụ với vẻ mặt đành lòng.
“Đi thôi, đừng nữa” Trần Kiều Kiều kéo Trần Bình và Trần Tiểu một cái, định về.
Về đến nhà, Trần Tiểu vẫn luôn dựng tai ngóng động tĩnh bên đó.
Trần Kiều Kiều thấy , chỉ lắc đầu.
Trần Bình một lúc, hiểu hỏi: “Vì Trưởng Thôn quản ạ?”
“Chị .” Trần Kiều Kiều đan rổ : “Có thể nguyên do của ông , cũng thể là quản, lời đừng lung tung, vạn nhất kẻ nào lắm miệng , đến lúc đó đắc tội với khác”
“Em .”
Theo một trận kinh hô, Trần Kiều Kiều mơ hồ thấy kêu “Giếc …” và những lời tương tự.
Trong lòng chợt thót một cái, Trần Tiểu vội chạy ngoài , Trần Kiều Kiều gọi cũng kịp, đành nhanh bước theo.
Không ai giếc, nhưng Vương Quả Phụ dường như dồn đến đường cùng, trong tay cầm một con dao, đuổi chém ba cô em chồng và những gã đàn ông nhà họ Hứa, tóc tai bù xù, điên điên khùng khùng, quả thực giống như phát điên .
Chẳng mấy chốc, Trưởng Thôn kinh động liền chạy tới, thấy dáng vẻ của nàng , trong lòng cũng thót một cái.
Vương Quả Phụ vạn nhất mà dồn ép đến mức chuyện gì đó, dân làng chắc chắn sẽ ông lưng.
Lúc trong lòng ông cũng chút tức giận, ông Hứa Bạch Phượng và mấy , giận dữ quát: “Các đang gây gổ cái gì? Ta hỏi các đang gây gổ cái gì? Con gái lấy chồng chạy về nhà đẻ gây sự, các gan lớn đến mức chạy đến Trần Gia Thôn càn , coi thường Trần Gia Thôn ai ?”
Nghe Trưởng Thôn , dân làng mới tức tối chỉ trích.
Mấy thấy , còn biện bạch vài câu, Trưởng Thôn chỉ cổng lớn, giận dữ : “Mau cút ngay cho , còn dám đặt chân Trần Gia Thôn, sẽ báo quan”
Vừa nhắc đến báo quan, mấy đó mới chịu ngoan ngoãn, đẩy rời khỏi nhà họ Hứa, Hứa Bạch Phượng đầu lương thực trong sân dường như còn lấy, liền Trưởng Thôn trực tiếp đá một cước.
“Cút ngay cho .” Trưởng Thôn rống lên một tiếng giận dữ, bọn họ lúc mới ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Trưởng Thôn nhíu mày, sân nhà họ Hứa tan hoang và Triệu Vân Lan trong sân, cũng lên tiếng quát mắng: “Sau ở Trần Gia Thôn sống cho tử tế, nếu còn dám giở trò lừa gạt, ngươi cũng cút cho .”
Nói đoạn, y nghênh ngang rời .
Những kẻ gây sự , Vương Quả Phụ vứt con dao xuống, thụp đất nức nở.
Nàng tuôn một tràng những lời chửi rủa nào là ức hiếp góa con côi, nào là sẽ chết thây. Thấy nàng bày cái bộ dạng đó, dân làng cũng vội vã tản .
Vương Quả Phụ một lúc, chợt dậy, một tay ôm lấy Triệu Vân Lan đang trong sân, tay gạt nước mắt, : “Bà già chết tiệt , chết! Nếu chết, lũ khốn kiếp đó sẽ .”
Hứa Hồng Mai mắt đỏ hoe, tóc tai cũng bù xù, vươn tay giúp một tay nhưng Vương Quả Phụ đẩy mạnh . Vương Quả Phụ trừng mắt con gái: “Cái đồ vô tâm vô phế nhà mày! Mẹ chúng nó đánh tơi bời, mày trốn trong nhà mà kéo một cái. Nếu mày đánh chết, mày cũng sẽ chúng nó bán cho mấy gã góa vợ thôi”
Mấy câu chửi rủa của nàng khiến Hứa Hồng Mai mặt cắt còn giọt máu.
Vương Quả Phụ ôm Triệu Vân Lan nhà, sắp xếp đấy dọn dẹp căn phòng tươm tất, đó mới thoăn thoắt bếp. Nàng múc đầy một bát gạo từ hũ gạo đổ nồi, miệng lẩm bẩm: “Ta ăn cho no , lũ chó má , ăn thì chúng nó cũng cướp sạch mất thôi”
“Lão nương đây vất vả lắm mới trồng , ai cũng đừng hòng cướp .” Nàng mắng.
Trong nhà, Hứa Hồng Mai chằm chằm gương mặt đầy vết lệ của Triệu Vân Lan, rón rén bước tới.
Triệu Vân Lan mặt , nhắm mắt .
Mèo con Kute
Bầy gà mái trong chuồng “cục tác cục tác” kêu vang, Trần Tiểu bước chân ngừng, vui vẻ tới chuồng gà, chẳng mấy chốc ôm bốn quả trứng gà .
“Có một quả vỡ .”
“Chị xem nào” Nàng tới, liền thấy vỏ một quả trứng nứt, lòng trứng chảy ngoài, nhưng rõ ràng loại trứng cũng bán nữa.
Nàng cầm trứng nhà, : “Tối nay để nấu mì nhé”
Mì kê khó nhồi, bởi nàng cũng ít khi , ngày thường hoặc là nấu cháo hoặc là nấu mì hồ.
Trần Tiểu cất trứng xong, chị dò hỏi: “Có thể ăn mì bột mì trắng ?”
“Vậy thì mì bột mì trắng .”
Thật nàng cũng thèm, chẳng qua nhà nghèo, nàng giống Trần Tiểu, lúc nào cũng nghĩ tới chuyện ăn uống.
Trần Tiểu vui vẻ đáp lời, : “Em hái ít rau dại, bỏ mì ăn cũng ngon”
“Ở đầu thôn đó, đào một nắm về là đủ, đừng xa quá”
Trần Tiểu vui vẻ đáp lời, nhanh như gió chạy khỏi cửa.
Trần Bình thấy , vẻ mặt đầy thắc mắc: “Chị thế?”
“Tối nay ăn mì trứng, mì bột mì trắng”
Trần Bình cũng , vô thức liếm môi.
Món mì tối nay do Trần Tiểu , đầy một chậu lớn, bên trong ba quả trứng gà nguyên vẹn, đủ mỗi một quả. Rau dại bỏ là loại gà thường ăn, non, đôi khi cũng ăn.
Ăn cơm xong, mặt trời vẫn lặn hẳn, gió thổi qua mang đến chút mát cho mùa hè oi ả.
Cảm nhận sự mát mẻ của gió đêm, Trần Tiểu : “Cỏ ngoài đồng nhổ .”
“Mai hãy .”
Nàng vươn vai, cầm lấy chiếc giỏ đang đan dở từ chiều tiếp tục đan.
Nguồn: Sưu tầm