Từ hành lang tối om, một cô gái dáng người thon thả, khuôn mặt xinh đẹp chậm
rãi bước ra.
Đồng tử Bùi Chính Năm co rụt lại. Người này có hóa thành tro anh cũng nhận ra.
Không phải Thẩm Nam Sơ thì là ai?
Hồ đồ! Cô ta không biết bây giờ là lúc nào sao? Anh đã đưa cô đi rồi, cô còn tự
chui đầu vào lưới?
Bùi Chính Năm nén lửa giận trong lòng: “Cô, cái loại đàn bà đứng núi này trông
núi nọ, đến đây làm gì? Đến xem trò cười của nhà họ Bùi chúng tôi à? Cút đi, cô
không còn là người nhà họ Bùi nữa, không liên quan gì đến chúng tôi cả”
Cô = đàn bà đứng núi này trông núi nọ? Thẩm Nam Sơ chớp mắt. Nếu không phải
biết Bùi Chính Năm đang gấp rút muốn phủi sạch quan hệ với mình, cô còn tưởng
anh ta mượn cơ hội để mắng cô thật đấy.
Nhưng không sao. Nữ phụ độc ác cầm kịch bản độc ác, kiểu gì chẳng phải diễn
một màn độc ác? Thẩm Nam Sơ thấy chọn ngày không bằng gặp ngày, triển luôn
hôm nay đi! Xem thánh diễn Thẩm Nam Sơ online đây. ψ(`∇´)ψ
“Đứng núi này trông núi nọ?” Thẩm Nam Sơ nhướng đuôi mắt, vẻ mặt đầy khinh
miệt. “Tôi gọi đây là chim khôn lựa cành mà đậu. Tôi còn trẻ trung xinh đẹp thế
này, chẳng lẽ phải treo cổ trên cái cây nhà họ Bùi các người à?”
[“Điểm Chán Ghét +1”] [“Điểm Chán Ghét +2”] [“Điểm Chán Ghét +3”] ..
Tiếng thông báo cộng điểm của hệ thống vang lên không ngớt. Đám Băng Đỏ đa
phần là thanh niên nhiệt huyết bộc trực, cực kỳ khinh bỉ hành vi ích kỷ này của
Thẩm Nam Sơ. Ngay cả Tôn Đa Niên trong lòng cũng có ý kiến với cô.
Thẩm Nam Sơ chẳng thèm quan tâm. Một người một hai điểm, nhưng tích tiểu
thành đại. Chỉ cần động mồm mép vài câu đã thu được 56 điểm. Quá hời!
Còn người nhà họ Bùi nghĩ sao? Người có lòng nhân từ sẽ thấy khác, kẻ thông
minh sẽ hiểu khác.
Bùi Vân Tịch nghe xong lời Thẩm Nam Sơ, tức muốn nổ phổi: “Thẩm Nam Sơ, đồ
đàn bà không biết xấu hổ, nhà họ Bùi đối xử tốt với chị như thế, chị không thấy có
lỗi với chúng tôi, không thấy có lỗi với anh cả tôi à?”
Bùi Vân Chu cũng hùa theo: “Đồ đàn bà xấu xa, muốn đi cũng được, đền tiền đây,
nôn hết tiền tham ô của nhà họ Bùi ra đây”
Thẩm Nam Sơ vui vẻ. Nhà họ Bùi này cuối cùng cũng có người khôn khéo. Được
đấy, được đấy.
Bùi Chính Năm nhìn khóe miệng hơi nhếch lên của Thẩm Nam Sơ, trong đôi mắt
lạnh lùng thoáng qua vẻ suy tư. Người phụ nữ này hình như đang rất vui. Tại
sao? Bùi Chính Năm cảm thấy mình có chút không hiểu nổi Thẩm Nam Sơ.
Không hiểu Thẩm Nam Sơ đâu chỉ có Bùi Chính Năm, mẹ Bùi và ông Bùi cũng
vậy. Duy chỉ có bà nội Bùi, ánh mắt bà nhìn Thẩm Nam Sơ lộ ra vẻ tán thưởng.
Quả là một đứa trẻ có tình có nghĩa!
Lôi Chấn Hoa, con cáo già kia, âm thầm đánh giá Thẩm Nam Sơ, đáy mắt lóe
lên vẻ tham lam. Cực phẩm! Đúng là cực phẩm! Nếu cực phẩm thế này thuộc về
mình. Lôi Chấn Hoa vừa nghĩ tới đã kích động đến mức cái bụng bia rung lên
bần bật.
“Nam Sơ đúng không? Bác là bác Lôi của cháu đây. Cháu ngoan lắm, giác ngộ tư
tưởng rất cao. Nhà họ Bùi trên dưới tư tưởng đều có vấn đề nghiêm trọng, cháu
có thể gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, rất tốt”
Đội mũ cao cho cô? Làm thân à? Thẩm Nam Sơ nhìn Lôi Chấn Hoa từ trên xuống
dưới, trái phải một lượt, trên mặt hiện rõ vẻ ghét bỏ nồng đậm. Lùn tịt thì thôi đi,
bụng còn phệ. Không chỉ bụng phệ, đầu còn hói, mặt mũi thì lấm la lấm lét. Cô kết
bạn cũng có nguyên tắc được không? Nhan sắc số một, vóc dáng số một, nhân
phẩm số một, thiếu một cái cũng không được.
“Phiền bác nhé, trước khi nhận họ hàng thì soi gương cái đã, mồ mả tổ tiên nhà
tôi không bốc lên loại khói đen sì như bác đâu”
Phụt ~~~ Tôn Đa Niên không nhịn được bật cười. “Xin lỗi! Mọi người tiếp tục đi!”
Mặt Lôi Chấn Hoa lúc xanh lúc trắng. Ở vị trí này của hắn, hiếm có ai dám nói
chuyện với hắn như vậy. Rất tốt. Chờ đấy, xem hắn làm thế nào bắt cô quỳ xuống
xin tha. Ánh mắt Lôi Chấn Hoa nhìn Thẩm Nam Sơ như lang như hổ, nhất quyết
phải có được.
Một đôi mắt lạnh băng trừng Lôi Chấn Hoa, chứa đầy cảnh cáo. Bùi Chính Năm
lặng lẽ chắn trước mặt Thẩm Nam Sơ.
roi/chuong-11-troi-co-cao-den-may-toi-cung-dap-duoi-chanhtml]
Lôi Chấn Hoa sững sờ một chút, rồi sầm mặt xuống: “Còn ngẩn ra đó làm gì? Lục
soát cho tao!” Đám Băng Đỏ nhao nhao hành động.
“Tôi xem ai dám?” Thẩm Nam Sơ trực tiếp chặn ngay cầu thang. Đùa à. Nhà họ
Bùi miễn cưỡng cũng coi như là nhà cô. Nếu hôm nay bị lục soát, mặt mũi Thẩm
Nam Sơ cô biết để đâu?
“Muốn lục soát nhà họ Bùi? Được thôi! Bước qua xác tôi đã!”
Lôi Chấn Hoa tức quá hóa cười: “Người trẻ tuổi, đừng có không biết trời cao đất
dày. Tao có lệnh điều tra, mày dám cản tao?”
“Sao tôi lại không dám?” Thẩm Nam Sơ cười rất đẹp, rất kiêu ngạo. “Trời có cao
đến mấy tôi cũng đạp dưới chân, còn bác, ngẩng đầu nhìn tôi cổ không mỏi sao?”
Phốc ~~~ Phụt ~~~ Lần này Tôn Đa Niên thực sự không nhịn nổi nữa. Những
người khác cũng thế.
“Mày” Mặt Lôi Chấn Hoa trướng lên thành màu gan heo. “Con đàn bà này công
khai chống đối mệnh lệnh lãnh đạo, tôi nghi ngờ nó là phần tử phản động, bắt nó
lại cho tôi!”
“Tôi xem ai dám?” Lần này, giọng nói vang lên từ phía cửa chính.
Một ông cụ râu tóc bạc phơ, tinh thần quắc thước bước vào, đi đầu thế mà lại là
Bạch lão – thái sơn bắc đẩu của giới khảo cổ, đi theo sau là Cục trưởng Quách
của Cục Văn Vật.
Hồng Tụ Chương đối đầu với ngôi sao mới nổi là Cục Văn Vật, ai thắng? Nhìn Lôi
Chấn Hoa nghẹn họng làm cháu rùa là biết.
Bạch lão sải bước đến trước mặt ông bà Bùi, nắm chặt tay ông cụ Bùi: “Đa tạ
Bùi lão và Bùi lão phu nhân đã bỏ những thứ yêu thích, đóng góp to lớn cho sự
nghiệp khảo cổ của đất nước!”
Ý gì đây? Ông bà Bùi nhìn nhau, thấy rõ sự nghi hoặc trong mắt đối phương.
Nhưng hai ông bà đều không biểu lộ ra ngoài. Ông cụ Bùi ậm ừ, khách sáo đáp:
“Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi”
Hàn huyên xong, Bạch lão đi vào vấn đề chính: “Không biết số văn vật hai vị hiến
tặng đang để ở đâu?” Bạch lão xoa xoa tay, đã nóng lòng muốn bắt đầu nghiên
cứu.
Ông cụ Bùi vội nhìn bà cụ Bùi. Hai vợ chồng giao lưu bằng ánh mắt: Bà quyên
góp văn vật lúc nào thế? Nhà mình còn cái gì mà ông không biết à?
Lúc này thì xấu hổ thật rồi. “Bạch lão, ông bà nội giao văn vật cho cháu quản lý.
Cháu đưa các bác đi lấy nhé!” Giọng nói lanh lảnh của Thẩm Nam Sơ vang lên.
Bà nội Bùi vội lên tiếng ngăn cản: “Con bé này!” “Bà nội yên tâm, cứ để con lo”
Thẩm Nam Sơ nháy mắt với bà nội Bùi một cái. (^_−)☆
“Lãnh đạo, mời đi theo tôi!” Thẩm Nam Sơ tránh khỏi cửa cầu thang, làm động tác
mời. “Chỉ là, số văn vật này khá quý giá, chỉ có thể để Bạch lão và Cục trưởng
Quách lên xem thôi”
Thẩm Nam Sơ nói vậy, trực tiếp bóp chết ý định muốn đi theo của Lôi Chấn
Hoa.
“Được được được, không thành vấn đề!” Bạch lão đi đầu, theo sau là Cục trưởng
Quách.
Thẩm Nam Sơ tiếp khách, Bùi Chính Năm không yên tâm, ánh mắt nhìn về phía
Tôn Đa Niên. Tôn Đa Niên khẽ gật đầu một cái, Bùi Chính Năm lúc này mới đi
theo lên lầu.
Thẩm Nam Sơ đưa Bạch lão và Cục trưởng Quách vào thư phòng tầng hai. Trong
thư phòng có hai cái rương lớn. Nếu Lôi Chấn Hoa ở đây, chắc chắn sẽ thấy hai
cái rương này quen vô cùng, giống hệt rương nhà hắn.
Thẩm Nam Sơ mở từng cái rương ra. Một đống sách lụa, thẻ tre, tranh chữ ố
vàng, còn có cả xương giáp cốt khắc chữ cổ hiện ra trước mặt Bạch lão và Cục
trưởng Quách.