[“Điểm Chán Ghét +10”]
Thẩm Nam Sơ bĩu môi. Bị cô “móc lốp” cả kho tàng mà chỉ thêm có 10 điểm, Lôi
Chấn Hoa này kém quá!
Đám Băng Đỏ luống cuống tay chân khiêng Lôi Chấn Hoa đi, biến mất dạng trong
tích tắc.
“Tôi cũng đi đây, trong Cục còn việc, Bạch lão nhờ cả vào mọi người” Cục trưởng
Quách nói xong cũng nhanh chóng rời đi. Người khởi xướng đi rồi, Tôn Đa Niên
cũng công thành lui thân: “Tôi cũng đưa người về đây”
“Đa tạ Chính ủy Tôn” Bùi Chính Năm cảm ơn khiến Tôn Đa Niên có chút hổ thẹn
vì chẳng giúp được gì nhiều. Ông vỗ vai Bùi Chính Năm, nói đầy ẩn ý: “Yên tâm,
mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi”
Từng tốp người lục tục rời khỏi, nhà họ Bùi khôi phục lại sự yên tĩnh ngày
thường. Xong phim! Phũi áo ra đi, ẩn giấu công danh.
Thẩm Nam Sơ phải đi rồi. “Nếu không còn việc gì, vậy kẻ ‘đứng núi này trông núi
nọ’ như tôi cũng đi đây. Dù sao tôi cũng chẳng phải người nhà họ Bùi”
Bùi Chính Năm: “” Người phụ nữ này thù dai thật!
Nhà họ Bùi. Thẩm Nam Sơ đi rồi, cả nhà chìm vào im lặng. Bùi Vân Tịch lúc này
mới lờ mờ nhận ra: “Anh hai, vừa rồi đám Băng Đỏ kia bỏ đi, có phải là do Thẩm
Nam Sơ làm không?” “Ừ” Bùi Chính Năm gật đầu.
“Cái gì? Thật á?” Bùi Vân Chu vẻ mặt không thể tin nổi. “Chết rồi chết rồi, chị
Ba, lúc nãy chị mắng chị dâu hăng nhất đấy” “Cút” Mặt Bùi Vân Tịch đỏ bừng.
“Mày cũng đòi người ta trả tiền còn gì?”
Bà nội Bùi nhìn Bùi Chính Năm: “Cụ thể tình hình là thế nào?” Bùi Chính Năm kể
lại vắn tắt sự việc. Biết được Thẩm Nam Sơ đã dùng những món đồ cổ vô giá để
đổi lấy sự bình yên ngắn ngủi cho nhà họ Bùi, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Hồi lâu sau, ông cụ Bùi gõ mạnh gậy xuống đất: “Cái ân tình hôm nay, các con
phải khắc cốt ghi tâm. Nhà họ Bùi không có kẻ vong ân phụ nghĩa” “Vâng ạ” Bùi
Vân Tịch và Bùi Vân Chu xấu hổ cúi đầu. Trên khuôn mặt lạnh lùng của Bùi Chính
Năm cũng hiếm thấy thoáng qua vẻ không tự nhiên.
..
Thẩm Nam Sơ cứ đi thẳng một mạch. “Hệ thống, có ai đuổi theo không?” “Ký chủ,
không có”
Thẩm Nam Sơ chậm rãi đi ra khỏi cổng đại viện. “Hệ thống, lúc này chắc phải có
người đến chứ?” “Ký chủ, không có” (҂⌣̀_⌣́)
Thẩm Nam Sơ lại lần nữa giảm tốc độ. “Lần này chắc chắn có chứ hả?” “.
Không, không có”
Két! Thẩm Nam Sơ đột ngột dừng bước. ༽◺_◿༼ Tên nam chính chết tiệt!
Chân nhỏ đá mạnh một cái, hòn đá trước mặt bay vèo ra xa, chuẩn xác nhắm
trúng ống xả của một chiếc xe hơi màu đen đậu cách đó không xa.
roi/chuong-13-co-cung-muon-khiem-ton-nhung-ma-hao-quang-choi-loa-quahtml]
Trên chiếc xe hơi đen, ngồi ở ghế sau chính là Lôi Chấn Hoa. Hắn vừa ngất ở nhà
họ Bùi, ra khỏi đại viện là tỉnh ngay. Tỉnh rồi thì ngồi lù lù với khuôn mặt âm trầm
như thế. Tài xế và tên tay sai ngồi trước không dám thở mạnh.
Cạch! Một tiếng động rất nhỏ vang lên từ ngoài xe! Tên tay sai nhìn tài xế, tài xế
ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn thẳng. Tên tay sai cũng chẳng dám ho he.
“Mẹ kiếp!” Lôi Chấn Hoa không nén được lửa giận, đấm thùm thụp xuống ghế
cho hả giận. Mấy quyền tung ra, giận không giảm mà còn tăng. Nhìn thấy Thẩm
Nam Sơ qua cửa sổ xe, cơn giận của Lôi Chấn Hoa bốc thẳng lên đỉnh đầu.
“Đâm chết con mụ kia cho tao!” Lôi Chấn Hoa nghiến răng hét lên với tài xế.
Tài xế không dám trái lệnh, luống cuống khởi động xe. “Nhanh, nhanh lên cho
tao” Trong mắt Lôi Chấn Hoa lóe lên vẻ điên cuồng. Hắn tưởng tượng cảnh Thẩm
Nam Sơ bị đâm chết, ngã trong vũng máu, cảm giác vui sướng lan tỏa khắp
người.
Giây tiếp theo, thân xe rung lên bần bật, mùi khét lẹt xộc vào trong xe. Lôi Chấn
Hoa đang chìm trong ảo tưởng nên không phát hiện ra. “Mau lao lên, không tao
nghiền nát mày ra bây giờ”
Tài xế sợ run người, đạp ga liên tục. Nhưng chiếc xe chẳng phản ứng gì. “Đồ phế
vật!” Lôi Chấn Hoa định mở cửa tự mình lái.
Không ngờ giây tiếp theo. Bùm! Ống xả phát ra tiếng nổ lớn, chiếc xe văng
nghiêng sang một bên. Khói đen từ ống xả phun thẳng vào Lôi Chấn Hoa, hất hắn
ngã lăn ra đất. Làn khói đen kèm theo sóng nhiệt hun mặt Lôi Chấn Hoa đen như
than, tóc dựng ngược như nhím.
Á —— Tiếng gì thế nhỉ? Thẩm Nam Sơ vừa quẹo qua góc đường vểnh tai nghe.
Nghe thảm thiết quá, cứ như đang chịu cực hình thời Mãn Thanh ấy. Không biết
ai xui xẻo thế. Thật đáng thương!
Tặc lưỡi vài cái trong lòng, Thẩm Nam Sơ đi về phía nhà khách. Bị đuổi ra khỏi
nhà, cô chỉ có thể ở tạm nhà khách hai ngày. Cục trưởng Quách đã đi hỏi thăm
địa điểm nhà họ Bùi bị đày tới. Có tin tức cô sẽ triển khai bước tiếp theo.
..
Tốc độ làm việc của Cục trưởng Quách cực nhanh. Ngày hôm sau đã có tin cho
Thẩm Nam Sơ, kèm theo một vé tàu giường nằm khởi hành ngay đêm đó. Ông
còn chu đáo chuẩn bị xe đưa đón. Quá tuyệt. Thẩm Nam Sơ thích làm việc với
người hiệu quả thế này, đỡ tốn sức tốn não. Sau này có đồ tốt, cô không ngại để
lọt qua kẽ tay cho Cục trưởng Quách một ít.
Lên tàu hỏa, Thẩm Nam Sơ tìm đến chỗ của mình. Cục trưởng Quách kiếm cho
cô vé giường nằm tầng dưới, vị trí khá rộng rãi. Trong cùng khoang còn có hai
nam hai nữ, ăn mặc như thanh niên trí thức, và một ông lão gầy gò.
Thẩm Nam Sơ không để ý lắm. Cô mở vali, lấy ra bộ ga trải giường sạch sẽ trải
lên chỗ nằm. Vali này là do Bùi Chính Năm thu xếp, đồ đạc mang theo rất đầy đủ.
Thẩm Nam Sơ lười bày vẽ, trước khi lên tàu đã lôi từ không gian ra xách tay.
Hai nam thanh niên trí thức từ lúc thấy Thẩm Nam Sơ thì mắt cứ dán chặt vào cô,
không nỡ chớp mắt. Còn hai nữ thanh niên trí thức thì lòng ghen tị mọc lên như
cỏ dại. Sao cô ta đẹp thế? Đã đẹp còn trắng trẻo? Da đẹp thì thôi đi, sao lại còn
giàu thế? Vali da, quần áo mốt mới nhất Bách hóa Tổng hợp, giày cũng xịn.
[“Điểm Chán Ghét +1”] [“Điểm Chán Ghét +1”]
Thẩm Nam Sơ chẳng thèm quan tâm đến mấy cái đèn pha đang chiếu vào mình.
Biết sao được, Thượng Đế tạo ra thế giới mất bảy ngày, tạo ra cô mất tám ngày –
ngày thừa ra là để đắn đo xem có nên tạo ra người đàn ông xứng với cô không.
Cô cũng muốn khiêm tốn lắm chứ! Nhưng thực lực không cho phép! Khiêm tốn ư?
Thử rồi. Nhưng sự ưu tú của cô giống như quả cầu disco trong đêm tối vậy –
không giấu được! (✿◡‿◡)