Trở Thành Chị Dâu Góa Của Nam Chủ? Tôi Hắc Hóa Rồi

Trở Thành Chị Dâu Góa Của Nam Chủ? Tôi Hắc Hóa Rồi - Chương 14: Tôi có ý xấu gì đâu cơ chứ?



Vì lên tàu vào buổi tối nên mọi người cất hành lý xong là đi ngủ, nước sông không

phạm nước giếng. Tất nhiên không loại trừ những mối nguy tiềm ẩn. Ông lão ngủ

đối diện Thẩm Nam Sơ chắc là bị bệnh, đêm cứ ho khan suốt.

Thẩm Nam Sơ tối qua nhét bông vào tai, chẳng nghe thấy gì nên ngủ rất ngon.

Không có quầng thâm mắt, trông chẳng có vẻ gì mệt mỏi. Ánh nắng sớm chiếu lên

làn da trắng mịn không tì vết của cô.

Lý Mai và Phương Khiết (hai cô gái cùng khoang) với hai cái quầng thâm mắt to

đùng, ghen tị nổ mắt. Đặc biệt khi thấy Tống Thanh Dương – người cả hai đều

thích – cứ lén lút nhìn Thẩm Nam Sơ, mức độ ghen ghét chạm đỉnh, sắp nổ tung.

“Khụ ~ khụ khụ ~~~” Lão Vương (ông già cùng khoang) lại ho khan.

Thẩm Nam Sơ ngủ đủ rồi, không ngủ thêm được nữa. Cô cảm thấy phải kiếm chút

việc gì làm cho đỡ phí thời gian. Cô nhìn ông già đối diện, vẻ mặt suy tư. Ông bác

này mặt mày hốc hác, đêm ho ngày cũng ho, không bình thường à nha! Nhìn toa

tàu dần náo nhiệt, mắt Thẩm Nam Sơ lóe lên tia tinh quái. Không thể lãng phí sân

khấu lớn thế này được, phải không?

Chiến thôi! Thẩm Nam Sơ nhìn lão Vương, đột nhiên nở nụ cười tươi rói. Mẹ ơi,

lão Vương sống hơn nửa đời người chưa thấy cô gái nào xinh thế này, lại còn

cười với mình, ông quên cả ho.

“Bác ơi, bác đêm ho ngày cũng ho, không phải là bị lao phổi đấy chứ?”

Mặt lão Vương sa sầm xuống. “Cô em xinh xắn thế mà mồm miệng độc địa như

thuốc chuột vậy?” [“Điểm Chán Ghét +1”]

“Bác ơi, bác đừng nhìn có mấy người xinh đẹp mà lầm, tâm can đen sì đấy!” Lý

Mai hùa vào với vẻ hả hê.

Tuy nhiên, một số hành khách đi ngang qua nhìn lão Vương với ánh mắt cảnh

giác, còn bịt mũi lại. Lão Vương có con trai làm trưởng thôn, ở làng cũng là người

có mặt mũi, sao chịu được cảnh bị ghét bỏ thế này? Ông đỏ mặt tía tai vì tức.

“Con gái tôi là bác sĩ bệnh viện lớn ở Bắc Kinh, tôi vừa ở chỗ nó về, tôi có bệnh

thật chẳng lẽ nó không biết?”

“Đúng đấy bác, cô ta có phải bác sĩ đâu, mồm mép tép nhảy phán bác có bệnh,

tôi thấy cô ta mới có bệnh ấy” Lý Mai phụ họa.

Đám đông hóng chuyện gật gù, con gái làm bác sĩ thì sao không biết bố có bệnh

được? [“Điểm Chán Ghét +1”] [“Điểm Chán Ghét +2”] ..

Âm thanh này thật tuyệt vời, thêm chút nữa đi. Thẩm Nam Sơ quyết định thêm

dầu vào lửa. “Người bị lao phổi, ngoài ho ngày ho đêm ra, còn có đặc điểm là rất

gầy!”

Lão Vương trúng phóc luôn. Phương Khiết nằm giường trên kéo áo Lý Mai, lắc

đầu ra hiệu. Lý Mai có chút chùn bước, nhưng bắt gặp ánh mắt “hiểu rõ mọi

chuyện” của Thẩm Nam Sơ, máu nóng lại dồn lên não. “Nhỡ đâu chỉ là trùng

hợp thì sao?”

Nhiều hành khách vẫn tin lời lão Vương. “Đúng đấy, thời buổi này ai chả gầy như

que củi” “Cảm cúm ho hắng tí đã bảo lao phổi, thế tôi chết mấy lần rồi?”

Lý Mai thấy đám đông đứng về phía mình, đắc ý nhìn Thẩm Nam Sơ đầy khiêu

khích. “Đồng chí, cô cứ một mực nói bác trai này bị lao phổi, rốt cuộc cô muốn

làm gì?”

“Đúng đấy, khụ!” Lại nữa rồi. Tiếng ho im bặt, lão Vương mím chặt môi, mặt

nghẹn đỏ bừng. Đợi cơn ho qua đi: “Cô gái à, làm người phải có lương tâm! Tí

tuổi đầu không học cái hay lại đi học thói hại người”

roi/chuong-14-toi-co-y-xau-gi-dau-co-chuhtml]

[“Điểm Chán Ghét +2”] [“Điểm Chán Ghét +3”] ..

“Chính phải!” Lý Mai định phun châu nhả ngọc tiếp thì bị Tống Thanh Dương ngăn

lại. Tống Thanh Dương bày ra bộ dạng quân tử khiêm tốn với Thẩm Nam Sơ:

“Đều là hiểu lầm thôi. Đồng chí này, mong cô nể mặt tôi, chuyện lớn hóa nhỏ,

chuyện nhỏ hóa không”

Thẩm Nam Sơ nhìn gã đàn ông này như nhìn sinh vật lạ. “Anh là ai? Tôi quen anh

à? Không quen biết thì anh tìm tôi đòi mặt mũi cái gì? Cho tôi xem mặt anh ở đâu

đã nào?”

Nụ cười trên mặt Tống Thanh Dương cứng đờ. Lý Mai thấy người trong mộng bị

xỉa xói, sao nhịn được nữa. “Anh Thanh Dương, anh đừng cản em. Con nhỏ này

mồm mép thiếu đòn quá, anh có lòng khuyên can, nó không cảm kích còn mắng

anh. Xem em dạy dỗ nó thế nào”

Lý Mai hùng hổ lao tới. Tống Thanh Dương giả vờ cản hai cái rồi thả lỏng. Hắn

tính toán rất kỹ: Đợi Lý Mai dạy dỗ cô gái này một trận, hắn sẽ ra tay giúp cô ta,

cô ta nhất định sẽ vô cùng cảm kích.

Đáng tiếc! Tống Thanh Dương gặp phải Thẩm Nam Sơ – người chưa bao giờ chơi

theo kịch bản.

Lý Mai vừa thấy khuôn mặt xinh đẹp kia là muốn cào nát ra. Xem sau này cô ta

quyến rũ đàn ông kiểu gì. Lý Mai lao vào, Thẩm Nam Sơ sẽ ngoan ngoãn đứng

yên chịu trận sao?

Thẩm Nam Sơ liếc thấy nhân viên tàu đang chạy tới, chỉ cách khoảng hai mét. Cô

nhanh chân lẹ mắt, đứng dậy né sang một bên, trốn ngay sau lưng chị nhân viên

tàu. Lý Mai muốn thu tay lại nhưng không kịp nữa, bàn tay giáng thẳng vào mặt

chị nhân viên tàu một cách hoa lệ.

“Làm cái gì thế hả?” Chị nhân viên tàu – Mã đại tỷ – cao to lực lưỡng, nhưng cũng

không chịu nổi cú tát toàn lực của Lý Mai, trên mặt in rõ năm ngón tay. Thẩm Nam

Sơ nhìn mà thấy đau dùm.

Ánh mắt Mã đại tỷ nhìn Lý Mai cực kỳ không thiện cảm, giọng nói lạnh băng:

“Đồng chí này, là cô tụ tập gây rối à?” “Không, không phải tôi” Lý Mai vội xua tay.

Mã đại tỷ không tin, dấu tay trên mặt bà là bằng chứng thép.

“Thật sự không phải tôi, là cô ta, là tại cô ta” Lý Mai vội lôi Thẩm Nam Sơ ra. “Mọi

người có thể làm chứng cho tôi”

Mã đại tỷ nhìn Thẩm Nam Sơ bằng ánh mắt sắc bén. Thẩm Nam Sơ nở nụ cười

nhu nhược, yếu đuối: “Em thấy bác trai ho mãi không dứt nên có lòng tốt nhắc

bác ấy xem có phải bị lao phổi không”

Mọi người xung quanh bĩu môi. Cô mà gọi là nhắc nhở à? Đấy là nguyền rủa

người ta. Mọi người bảo không phải, cô cứ khăng khăng là phải. [“Điểm Chán

Ghét +1”] ..

Mắt Thẩm Nam Sơ ngân ngấn nước. “Bác trai không cảm ơn em thì thôi, còn bảo

em hại bác ấy” Cô chỉ tay vào Lý Mai và mấy người vừa bênh vực. “Cô ấy, anh

ấy, bác ấy, họ đều bảo tâm can em đen tối, xấu xa!”

Nói đến đây, hốc mắt Thẩm Nam Sơ ầng ậc nước: “Em có thể có ý xấu gì đâu cơ

chứ? Chẳng phải chỉ là nghĩ sao nói vậy thôi à? Nhỡ đâu là thật thì phát hiện sớm

trị liệu sớm chứ sao!”

Thẩm Nam Sơ cúi đầu, vai run lên bần bật: “Bác họ xa của em cũng bị lao phổi

đấy. Ngày ho đêm ho, nửa đêm còn khạc đờm, trong đờm có máu. Đợi đến lúc

vào viện thì đã muộn rồi”

Ầm! Lão Vương như bị sét đánh ngang tai. Ông. ông ấy. khạc đờm cũng có

máu!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.