Trở Thành Chị Dâu Góa Của Nam Chủ? Tôi Hắc Hóa Rồi

Trở Thành Chị Dâu Góa Của Nam Chủ? Tôi Hắc Hóa Rồi - Chương 26: Tôi cứ trói đấy, thì sao nào?



[“Điểm Chán Ghét +1”] [“Điểm Chán Ghét +2”] ..

Vương Kiến Quốc không ngờ Thẩm Nam Sơ trói luôn cả bà Vu. Thím Hoa Lan thì

thấy sướng rơn, bà ngứa mắt mụ già này lâu rồi, cậy già lên mặt, không biết xấu

hổ. Nhưng dân làng đến xem thì thấy Thẩm Nam Sơ quá ngang ngược. Vương

Nhị Cẩu làm sai thì phạt nó, liên quan gì bà nó?

Tiếng cộng điểm chán ghét vang lên liên hồi. Thẩm Nam Sơ bỏ ngoài tai. Bà Vu

trừng mắt nhìn Thẩm Nam Sơ rồi lăn ra đất gào khóc: “Ông ơi là ông ơi, sao ông

đi sớm thế để tôi với thằng Cẩu bị người ta ức hiếp thế này!”

Vương Kiến Quốc đau đầu, biết ngay bà ta lại giở bài cũ. “Ông mở mắt ra mà

xem, đây là người nhà ân nhân cứu mạng cả cái thôn này đấy. Họ trơ mắt nhìn bà

cháu tôi bị người ngoài bắt nạt đây này”

Nhiều người cúi đầu. Năm xưa bố Vương Nhị Cẩu liều mạng cứu lương thực khỏi

đám cháy nên cả thôn mới sống sót qua nạn đói. Ông cụ Vương cao tuổi nhất

thôn bước ra: “Kiến Quốc, làm người không thể vong ơn bội nghĩa” Ông nội

Vương Tú Mỹ hùa theo: “Đúng đấy, người nhà phải bênh người nhà chứ” Bác cả

Vương Tú Mỹ cũng lên tiếng: “Trưởng thôn, không thể vì ai cho ông lợi lộc mà

ông bênh người đó được” Dân làng nhao nhao: “Không thể ăn cây táo rào cây

sung!”, “Bà Vu già rồi sao lại trói bà ấy?”

Ồ? Hóa ra là con cháu liệt sĩ (người có công)? Thẩm Nam Sơ nhướng mày. “Tôi

cứ trói đấy, thì sao nào?”

Dân làng phẫn nộ. [“Điểm Chán Ghét +1”] ..

Khương Thư Ý vốn không định xen vào, nhưng Thẩm Nam Sơ quá ngông cuồng,

gây sự với cả làng. Cô ta cảm thấy Thẩm Nam Sơ sẽ là chướng ngại vật của

mình nên muốn nhân cơ hội này đuổi cô ra khỏi thôn. “Tội ai người nấy chịu, cách

làm của đồng chí Thẩm, thanh niên trí thức chúng tôi không tán thành” Lời của

Không ai đứng về phía Thẩm Nam Sơ. Vương Tú Mỹ định nói giúp thì bị bà nội

véo cho một cái đau điếng. Vương Kiến Quốc tiến thoái lưỡng nan. Thím Hoa Lan

thì chẳng kiêng dè gì nữa, bà muốn chồng nghỉ làm trưởng thôn từ lâu rồi, ăn

cơm nhà vác tù và hàng tổng, lại còn hay giấu quỹ đen.

Thím Hoa Lan chống nạnh đứng ra: “Mắt các người mù hết rồi à? Thằng Cẩu

phạm tội, bà nó bao che là tòng phạm. Trói cả đôi là đúng rồi, không trói để nó đi

hại nhà các người à?” Thím Hoa Lan một mình cân cả bản đồ, chửi cho không

ai dám ho he. Vương Tú Mỹ lấy hết can đảm hô lên: “Thím Hoa Lan nói đúng, em

Thẩm không sai, mọi người sai rồi”

roi/chuong-26-toi-cu-troi-day-thi-sao-naohtml]

Thẩm Nam Sơ bình thản như không: “Mọi người nói xong chưa?” Xong rồi thì đến

lượt cô. Dám trói bà già này là cô có lý do cả. Lý Mai thấy Thẩm Nam Sơ sắp gặp

hạn, nhảy vào đá đểu: “Thẩm Nam Sơ, nhà cô không dạy cô kính già yêu trẻ à?”

Thẩm Nam Sơ cười khẩy: “Mẹ tôi chỉ dạy phân biệt đúng sai, không dạy tiếp tay

cho kẻ ác”

“Được rồi. Thu lưới thôi, còn đi ngủ” Thẩm Nam Sơ chỉ tay về phía bà Vu lao ra

lúc nãy: “Hướng đó là hướng nhà Vương Nhị Cẩu à?” Dân làng ngơ ngác lắc đầu.

Mắt bà già Vu đảo như rang lạc, lộ vẻ hoảng loạn. Một người nhanh nhảu: “Đó là

phía tây, nhà nó ở phía đông”

Thẩm Nam Sơ bắt thóp: “Cây cầu đá vào nhà này nằm ở phía đông, nhà bà ta

cũng ở phía đông, theo lý bà ta phải chạy từ phía đông tới chứ? Tại sao lại chạy

ra từ phía tây?” Dân làng thông minh nhận ra ngay vấn đề: “Trừ khi bà ta nấp sẵn

ở phía tây từ trước!”

Chuẩn luôn. Lúc bắt Vương Nhị Cẩu, Thẩm Nam Sơ không thấy bà già này. Cháu

bị đánh tơi bời bà ta không ra, đợi dân làng đến đông đủ mới lao ra ăn vạ. Rõ

ràng là đồng lõa, diễn kịch cả thôi.

Bà già Vu già mồm: “Mày còn bé mà tâm địa độc ác, trói tao chưa đủ còn vu oan

giá họa à?”

Thẩm Nam Sơ lười đôi co, quay sang Vương Kiến Quốc: “Tối qua mưa, cỏ còn

ướt. Trưởng thôn ra bụi cỏ phía tây xem thử đi, chắc chắn còn dấu chân” Một

người dân hiếu kỳ chạy đi xem, lát sau hô lên: “Đúng là có hai dấu chân thật!”

Mặt Vương Kiến Quốc lúc xanh lúc đỏ, xin lỗi Thẩm Nam Sơ: “Xin lỗi đồng chí

Thẩm, là tôi quản lý không tốt” Thẩm Nam Sơ lắc đầu: “Chó muốn ăn cứt thì ông

giữ được nó à?” Cô quét mắt nhìn đám người vừa chỉ trích mình, nói chân thành:

“Khuyên các người đi cắt cái kính mà đeo, kẻo trắng đen lẫn lộn, nhục lắm”

[“Điểm Chán Ghét +1”] [“Điểm Chán Ghét +1”]

Chút áy náy vừa nhen nhóm trong lòng dân làng lập tức bay biến sạch sành sanh.

Vương Kiến Quốc khóe miệng giật giật. Mồm mép cô đồng chí Thẩm này độc thật

đấy. (ˉ▽ˉ; ).


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.