Cái gì? Ra ở riêng? Như sét đánh ngang tai, mọi người đánh rơi cả đũa. Tôn
Tuệ mặt mũi không dám tin. Hai anh em Vương Vệ Xuyên và Vương Vệ Đông
nhìn nhau, mặt méo xệch như mướp đắng.
Trương Vân thông minh hơn Tôn Tuệ. Cô đã sinh hai con trai, mọi chi phí của con
đều do bố mẹ chồng lo. Nếu ra riêng, gánh nặng đó vợ chồng cô phải tự chịu.
Thím Hoa Lan không phải mẹ chồng ác, ngược lại rất biết điều, tiền công điểm bà
chỉ bắt nộp một ít, còn lại cho các con tự giữ. Tôn Tuệ chỉ muốn đòi công bằng,
chứ đâu muốn ra riêng. Giờ cô ta há miệng mắc quai.
Thím Hoa Lan vừa rồi cũng là giận quá mất khôn mà thốt lên. Nhưng nói xong bà
chẳng thấy hối hận tẹo nào, ngược lại thấy nhẹ cả người. Vương Kiến Quốc im
lặng hồi lâu rồi hỏi: “Bà nghĩ kỹ chưa?” “Ừ, tôi nghĩ kỹ rồi”
Thím Hoa Lan cũng có ước mơ của riêng mình, bà không muốn suốt ngày bị con
cái cháu chắt vây quanh. Nuôi con khôn lớn, dựng vợ gả chồng, chăm cháu bấy
lâu nay, bà thấy mình đã làm tròn trách nhiệm. Đời người ngắn ngủi, những ngày
tháng còn lại bà muốn sống cho mình, kiếm tiền! (ง •_•)ง
Thẩm Nam Sơ thật không ngờ thím Hoa Lan đòi ra riêng nhanh và kiên quyết đến
thế. Hai anh em họ Vương nhìn cô cầu cứu: “Đồng chí Thẩm, cô giúp khuyên mẹ
tôi với” “Không khuyên” Thẩm Nam Sơ từ chối thẳng thừng.
Thím Hoa Lan lườm hai đứa con trai vô dụng: “Chúng mày đừng lôi đồng chí
Thẩm vào, là tao tự muốn ra riêng, không liên quan gì đến nó” Vương Vệ Xuyên
lầm bầm: “Không có đồng chí Thẩm xúi giục, mẹ nghĩ ra chuyện chia nhà được
chắc?” “Đúng đấy, chuyện này suy cho cùng là tại đồng chí Thẩm” Vương Vệ
Đông cũng gào lên.
[“Điểm Chán Ghét +1”] [“Điểm Chán Ghét +1”] ..
Thím Hoa Lan càng thêm tức: “Hai thằng ranh con này, mẹ chúng mày đâu có
ngu, đồng chí Thẩm nói vài câu là nghe theo à?”
“Nói đúng lắm” Thẩm Nam Sơ vỗ tay. “Tại sao thím Hoa Lan muốn ra riêng? Các
anh phải tự hỏi lại mình đi. Từ lúc tôi đến thôn Vương Gia, lần nào đến cũng thấy
thími lúi húi trong bếp, còn hai chị dâu không trông con thì ôm bụng kêu mệt.
Quần áo thím bạc phếch cả rồi, còn các anh là con trai thì ăn mặc bảnh bao ra
phết. Nếu tôi đoán không nhầm, cái gian nhà bé nhất, tối tăm nhất là của thím và
trưởng thôn ở đúng không?”
..
Hai anh em họ Vương xấu hổ cúi đầu. Tôn Tuệ vẫn không phục: “Tôi mang
thai vất vả thế này, mẹ nấu ăn ngon hơn thì mẹ nấu có sao đâu? Chúng tôi cũng
rửa bát mà!” “Cô rửa một lần thì vỡ bát một lần, sau đó toàn tôi rửa” Vương Kiến
Quốc bồi thêm một câu chí mạng.
Tôn Tuệ vẫn cứng họng cãi cố: “Tôi có mua vải biếu mẹ, là mẹ tiếc không dám
dùng thôi” “Thế sao mới để đấy được hai hôm cô đã đòi về may quần áo cho đứa
bé trong bụng?” Vương Kiến Quốc lại “bổ dao” chuẩn xác. Tôn Tuệ: “Cái nhà đó
là mẹ tự chọn chứ bộ” “Chứ không phải cô bảo đồ hồi môn nhà mẹ đẻ nhiều quá,
phòng nhỏ không nhét vừa à?” Vương Kiến Quốc nhớ dai thật.
Mặt mũi Tôn Tuệ coi như bị lột sạch sành sanh. Thẩm Nam Sơ không ngờ kịch
hay còn hấp dẫn thế này. Cô giơ ngón cái với thím Hoa Lan: “Thím Hoa Lan, thím
đúng là bà mẹ chồng số một thôn Vương Gia, à không, số một trấn Ninh An này
đấy”
roi/chuong-31-co-muon-can-nhac-con-trai-ca-cua-thim-khonghtml]
Thím Hoa Lan tự hào ưỡn ngực: “Đương nhiên rồi. Con dâu không tốt không sao,
nhưng mình phải là bà mẹ chồng tốt!” Bà từng bị mẹ chồng đày đọa, vì bản thân
từng ướt mưa nên muốn che dù cho người khác.
“Bé Sơ này, con trai cả Vương Vệ Dân của thím đang ở bộ đội, là đại đội trưởng
đấy” Thẩm Nam Sơ ngơ ngác. Đang nói chuyện chia nhà, sao tự dưng lại nhắc
đến con trai cả?
Thím Hoa Lan qua mấy ngày tiếp xúc thật sự rất ưng cô bé này. Xinh đẹp, thông
minh, giỏi giang, lại có tiền. Một mình cô ăn đứt hai cô con dâu kia cộng lại. Thím
đỏ mặt, tự đề cử: “Cháu mà chưa có người yêu, có muốn cân nhắc con trai cả của
thím không?”
Cái gì? Thẩm Nam Sơ tưởng mình nghe nhầm. Tôn Tuệ và Trương Vân lộ vẻ “biết
ngay mà”: “Đấy, tôi đã bảo rồi, tự dưng tốt với người ta thế, hóa ra là chấm làm
dâu trưởng” “Hừ, lý do chia nhà nghe thì hay lắm, hóa ra là thấy vợ chồng tôi và
anh hai làm gánh nặng” Tôn Tuệ đúng là giỏi đổi trắng thay đen.
“Tôn Tuệ, cô câm cái mồm thối lại cho tôi. Tôi muốn ra riêng, việc này chẳng liên
quan gì đến đồng chí Thẩm cả” Lời giải thích của thím Hoa Lan trong mắt hai cô
con dâu chỉ là ngụy biện.
“Mẹ thiên vị anh cả thì cứ nói thẳng, không cần diễn trò này đâu” “Mẹ, con về làm
dâu bao năm, sinh cho mẹ hai thằng cháu đích tôn, không có công lao cũng có
khổ lao, mẹ thấy con làm gì sai cứ nói, con sửa” Trương Vân khôn ngoan hơn,
biết lấy lùi làm tiến.
“Các cô cậu muốn nghĩ thế nào thì nghĩ. Dù sao chuyện chia nhà tôi đã quyết rồi”
Quyết tâm của thím Hoa Lan vững hơn Thẩm Nam Sơ tưởng.
“Mẹ, nhà mình vì cái đùi gà mà chia năm xẻ bảy, nói ra người ta cười cho thối
mũi” Vương Vệ Đông định dùng dư luận để lấp liếm.
“Hừ!” Nhắc đến đùi gà thím Hoa Lan càng điên tiết. “Con gà này là bé Sơ mang
đến, tao gắp cho nó hai cái đùi thì sao? Có giỏi chúng mày xách gà về đây, tao
gắp cho chúng mày tất”
Tôn Tuệ không ngờ gà là của Thẩm Nam Sơ, mặt đỏ bừng. Nhưng cô ta vẫn
không nhận sai: “Vô duyên vô cớ ai lại đi biếu gà? Không có việc gì thì không lên
điện Tam Bảo, chắc chắn là nhắm trúng anh cả rồi”
Thẩm Nam Sơ ngồi ăn dưa hóng chuyện cũng trúng đạn, tỏ vẻ vô tội. Chỉ biếu
con gà mà làm tan nát một gia đình. Không phải lỗi tại cô nhé!
Thẩm Nam Sơ yếu ớt lên tiếng: “Cái đó. cháu kết hôn rồi ạ”
..