Cái gì? Hồ đồ! Bố Bùi tức đến xanh mặt. Bùi Chính Năm đang lấy tiền đồ của
mình ra đùa giỡn à? Anh là Trung đoàn trưởng trẻ nhất cả nước. Dù bị giáng
chức, chẳng mấy chốc sẽ thăng lại. Giờ tự xin về cái quân khu hẻo lánh này làm
đại đội trưởng cỏn con, không phải đùa với sự nghiệp thì là gì?
Ông nội Bùi im lặng một lát rồi bật cười: “Tốt! Làm tốt lắm! Không hổ là con cháu
nhà họ Bùi” “Bố, bố còn khen nó?” Bố Bùi tức điên. Chuyện này còn làm ông giận
hơn cả việc mình bị cách chức. “Tạm lánh mũi nhọn, giấu tài chờ thời. Anh làm bố
mà tầm nhìn còn không bằng con trai” Ông cụ chắp tay sau lưng, khinh bỉ con trai
mình. Bố Bùi nín thinh, hậm hực.
Phùng Khang Bình không ngờ vụ này lại dính dáng đến quân đội. Nhưng chỉ là cái
đại đội trưởng quèn, có gì ghê gớm? Hắn có ô dù to trên Bắc Kinh cơ mà. “Đoàn
trưởng Điền, người này là đối tượng bị chỉ định trục xuất, chúng tôi phải làm theo
phép công”
“Đương nhiên, nhưng những người còn lại là người nhà quân nhân” Điền Thành
Nghĩa cố gắng bảo vệ những người khác trong nhà họ Bùi. “Được, nể mặt Đoàn
trưởng Điền hôm nay. Giải người đi!”
Hai tên tay sai tóm lấy tay bố Bùi. Bùi Chính Năm định phản ứng thì bị Điền Thành
Nghĩa giữ lại, lắc đầu ra hiệu. “Xe ở bên ngoài, tôi đưa mọi người về thôn Vương
Gia” “Cảm ơn Đoàn trưởng Điền”
Ngoài ga có hai chiếc xe jeep quân sự và hai chiếc máy kéo. Xe jeep của Điền
Thành Nghĩa, còn máy kéo của Phùng Khang Bình. Một chiếc máy kéo bốc mùi
hôi thối nồng nặc, chở đầy lồng gà vịt và phân.
“Xe kia hết chỗ rồi, ông ngồi xe sau đi!” Đám Hồng Tụ Chương đẩy bố Bùi lên
chiếc máy kéo chở phân gà. Đây là chiêu trò hành hạ quen thuộc của chúng. Mẹ
Bùi khóc nấc lên khi thấy chồng ngồi giữa đống phân. “Sao các người quá đáng
thế? Xe kia rõ ràng còn chỗ mà” Bùi Vân Tịch nghẹn ngào.
Đám tay sai cười hô hố: “Mông tao to, ngồi hai chỗ” Phùng Khang Bình cợt nhả:
“Đau lòng à em gái? Để chú chữa ‘tâm bệnh’ cho nhé, hết đau ngay” “Mày dám
sàm sỡ chị tao à?” Bùi Vân Chu định lao lên thì bị Bùi Chính Năm túm cổ áo lại.
roi/chuong-43-nu-chinh-tai-sao-nam-chinh-lai-o-dayhtml]
“Nhóc con, đừng nói bậy. Tao chưa làm gì cả. Vu khống cán bộ là tao nghi ngờ tư
tưởng mày có vấn đề đấy” Phùng Khang Bình chỉ mong có cớ để bắt cả nhà.
“Phùng Khang Bình, quá đáng rồi đấy” Điền Thành Nghĩa cảnh cáo. Phùng Khang
Bình đảo mắt coi thường.
“Phùng Khang Bình? Tao nhớ mày rồi” Bùi Chính Năm nhìn hắn bằng ánh mắt
sắc lẹm như dao. Phùng Khang Bình rùng mình. Sao dạo này hắn toàn gặp mấy
kẻ hung dữ thế nhỉ? Bùi Chính Năm đẩy hai em vào xe jeep: “Ngồi yên đấy, bớt
gây chuyện” Hai đứa im re. Anh hai giận lên đáng sợ lắm.
..
Bến xe huyện Vĩnh Tu. “Đồng chí ơi, làm ơn cho chúng tôi lên xe với! Mai chúng
tôi trả tiền vé, nhất định không quỵt đâu” Khương Thư Ý và Tống Thanh Dương
van xin nhưng người bán vé vẫn lắc đầu quầy quậy: “Không tiền thì miễn bàn. Có
chân thì đi bộ. Định đi chùa à? Mơ đi” Tài xế rồ ga phóng đi, để lại bụi mù mịt cho
hai người. Khương Thư Ý và Tống Thanh Dương đứng đó thảm hại hơn cả ăn
mày. Không tiền, đói khát, đành cuốc bộ.
Đi được hơn tiếng thì nghe tiếng máy kéo phành phạch phía sau. Là Phùng
Khang Bình. Hai người mừng như bắt được vàng, vẫy tay rối rít. Thấy Phùng
Khang Bình, Khương Thư Ý thoáng hận nhưng rồi cười tươi rói xin đi nhờ.
Phùng Khang Bình bịt mũi vì mùi hôi của hai người. Định mặc kệ nhưng nhớ ra
lệnh của cấp trên nên miễn cưỡng đồng ý. Nhưng hắn không muốn ngồi chung xe
với hai kẻ hôi hám này. “Xe này hết chỗ rồi, ra xe sau mà ngồi”
Hết chỗ á? Rõ ràng là chê bai. Nhưng đang cơn bĩ cực, Khương Thư Ý và Tống
Thanh Dương đành chấp nhận. Nhìn thấy chiếc xe sau chở đầy phân gà, họ sững
sờ nhưng vẫn phải leo lên. Thà ngồi chung với phân còn hơn đi bộ.
Lên xe, Khương Thư Ý chết lặng khi thấy bố Bùi cũng ngồi đó. Sao ông ấy lại ở
đây? Thế còn Bùi Chính Năm? Cô ta quay đầu lại, nhìn thấy Bùi Chính Năm đang
ngồi ghế phụ xe jeep đi phía sau. Á ~~~