Món 1: Ngọc Phù Dung (Rau cải sống cắt hình cánh hoa bày lên đĩa). Món 2: Mẫu
Tử Gặp Gỡ (Đậu nành xào giá đỗ). Món 3: Thanh Long Nằm Tuyết (Dưa chuột
thái lát rắc đường trắng). Món 4: Mây Đen Che Trăng (Mộc nhĩ đen úp lên trứng
rán). Món 5: Cơm rang nước tương. Món 6: Canh rau cải. Món 7: Loạn Côn Đánh
Chết Trư Bát Giới (Đậu que xào thịt lợn).
Nhìn món ăn, nghe tên món, Thẩm Nam Sơ câm nín. Không cần nghĩ cũng biết vợ
chồng trưởng thôn sẽ chọn món nào. Quả nhiên.
“Nào nào, ăn cơm thôi! Trưởng thôn, em Hoa Lan, hai bác nếm thử xem có hợp
khẩu vị không” Mẹ Bùi mời mọc.
Vợ chồng trưởng thôn khách sáo gắp mỗi món một tí, nhưng cuối cùng đũa toàn
chọc vào đĩa “Loạn Côn Đánh Chết Trư Bát Giới”. Họ cũng ngại ăn nhiều thịt,
chủ yếu gắp đậu que.
Đậu que xào thịt là món duy nhất da hồn, mấy món kia vợ chồng trưởng thôn nuốt
không trôi. “Ngọc Phù Dung” ăn như bò nhai cỏ, đường rắc lên dưa chuột phí
phạm quá, mộc nhĩ xào úp lên trứng rán thì trứng có vị gì đâu?
Bùi Chính Năm tự tin nhìn Thẩm Nam Sơ, ánh mắt đầy đắc ý. ┭┮﹏┭┮ Thẩm
Nam Sơ dù không muốn thừa nhận nhưng cô đã tính sai nước cờ này. Trên bàn
có đúng một món thịt, còn lại toàn rau dưa nhạt nhẽo, không chọn món thịt thì là
ngốc. Hơn nữa cô quên béng mất người nhà họ Bùi có thể không biết nấu ăn vì
trước giờ có người giúp việc. Bùi Chính Năm ở trong bếp chắc chắn đã “quân sư
quạt mo” cho mọi người làm mấy món màu mè vô vị này.
Lần này, cô thua tâm phục khẩu phục! ( ̄_ ̄|||) Hệ thống lặng lẽ rút dây mạng.
{Hệ thống đang nâng cấp, vui lòng chờ đợi!}
“Tiểu Sơ, cháu ăn nhiều vào nhé!” Thím Hoa Lan thấy cô không động đũa tưởng
cô ngại. “Món đậu xào thịt này ngon lắm” “Đúng đấy, ăn được phết” Vương Kiến
Quốc gật gù, món này có tí cay cay, nhắm rượu được.
Thẩm Nam Sơ nhìn miếng thịt thím Hoa Lan gắp cho mình. Ha hả ~~~ Cô nhịn.
Ngon chứ gì? Ngon đến đâu được? Chẳng qua là “so bó đũa chọn cột cờ” thôi.
Cô miễn cưỡng bỏ miếng thịt vào miệng. Thịt lợn mỡ màng không ngấy, sém cạnh
thơm phức. Ăn thêm miếng đậu que, ngấm gia vị thịt thà, mềm ngọt đậm đà.
Được rồi! Miễn cưỡng nuốt trôi. Nhìn lên mình chẳng bằng ai, nhìn xuống chẳng
thấy ai bằng mình. Nể tình Bùi Chính Năm hì hục trong bếp cả buổi, cô miễn
cưỡng công nhận anh thắng ván này.
..
Ngày hôm sau. Sáng sớm, Bùi Chính Năm đã thu dọn hành lý chuẩn bị về đơn vị.
Quân khu Đại Liêu cách thôn Vương Gia hơn ba tiếng đi xe. Chuyển về đây, nếu
nhà có việc gì anh cũng kịp chạy về. Dù bị giáng chức từ Trung đoàn trưởng
xuống Đại đội trưởng, anh cũng cam lòng.
Lần này đi báo danh, không biết bao giờ mới được về. Bùi Chính Năm lái xe đi
trong sự lưu luyến của gia đình. Thẩm Nam Sơ không tiễn. Đi bộ đội thôi mà, có
gì đâu mà tiễn? Trời đất bao la ngủ là nhất. Dù sao cô đang mang long thai, trong
cái nhà này cô to nhất, cô quyết định tất.
Khi Thẩm Nam Sơ ngủ dậy thì Bùi Chính Năm đã đến đơn vị. Người nhà họ Bùi
đã đi làm đồng. Thẩm Nam Sơ nói thì hay lắm, nhưng mọi việc phải từ từ. Chẳng
lẽ vừa đến đã đình công không làm gì? Phải mưu tính dần dần.
roi/chuong-55-thoi-duoc-roi-mien-cuong-nuot-troihtml]
Ăn sáng xong, cô đội mũ rơm lững thững đi ra ruộng. Việc hôm nay là làm cỏ.
..
Ngoài ruộng. Dân làng tốp năm tốp ba cặm cụi nhổ cỏ. Mẹ Bùi và mọi người cũng
xắn quần lội ruộng làm cùng. Bố Bùi vì là đối tượng bị trục xuất nên dù Vương
Kiến Quốc muốn thiên vị cũng không dám quá lộ liễu. Ông bị phân đi gánh phân.
Phân chuồng ủ hoai, mùi nồng nặc khó ngửi. Việc này bị ghét nhất trong thôn,
thường phạt những kẻ lười biếng làm. Giờ thì dành cho người bị trục xuất. Bố Bùi
cùng hai người bị trục xuất khác (một già một trung niên) cùng làm.
Phụ trách bón phân là anh em Vương Đại Minh, Vương Đại Cường. Hai tên này
lần trước gian lận bị bắt quả tang nên giờ phải làm công việc này. Hai anh em uể
oải xách thùng phân, múc từng gáo tưới ruộng.
Lúc này, Vương Kiến Quốc vác ba bao phân hóa học lớn đi tới. Đây là loại được
kỹ thuật viên trên trấn giới thiệu, bảo bón vào ruộng nước sẽ tăng năng suất.
Vương Kiến Quốc đánh liều mua về thử nghiệm. Thôn nghèo quá rồi, biết đâu
đổi đời nhờ mấy bao phân này.
Ông gọi hai anh em họ Vương lại, dặn dò kỹ lưỡng: “Nhớ kỹ, kỹ thuật viên bảo
một mẫu ruộng chỉ được bón một nửa bao thôi nhé. Hai đứa nhớ chưa?” “Nhớ rồi
ạ, trưởng thôn” Hai anh em gật đầu lia lịa. “Việc cỏn con này chúng tôi làm tốt”
Vương Kiến Quốc vẫn không yên tâm, đứng quan sát một lúc. Thấy họ làm đúng
liều lượng, ông mới yên tâm rời đi. Vương Kiến Quốc vừa đi, hai anh em liền ngồi
phịch xuống bờ ruộng nghỉ. “Trưởng thôn thật là, việc bẩn thỉu này lẽ ra phải giao
cho đám đầu trâu mặt ngựa kia làm chứ” “Đúng, lao động nhiều mới cải tạo tốt tư
tưởng được”
Hai anh em nhìn nhau cười đểu, tia thấy bố Bùi đang gánh phân tới. “Này ông già,
lại đây” Bố Bùi đi tới. “Ông đổ hết chỗ phân này xuống ruộng đi” Vương Đại Minh
hất hàm sai bảo. “Gánh phân xong thì bón ruộng luôn, việc hôm nay của ông tất”
Vương Đại Cường bịt mũi ném cái gáo múc phân trước mặt bố Bùi.
Bố Bùi không nói gì, lẳng lặng đặt gánh phân xuống, rồi xách hai thùng không
định quay đi. Vương Đại Minh túm lấy thùng. “Điếc à? Làm nhanh lên, không tao
mách trưởng thôn ông lười biếng đấy”
Bố Bùi thừa biết tỏng tâm địa của hai tên này. Ông không thèm chấp, gạt tay hắn
ra. “Lão già khốn kiếp” Vương Đại Minh thẹn quá hóa giận, đẩy bố Bùi một cái.
Ông loạng choạng suýt ngã. Vương Đại Cường bồi thêm một cú đẩy từ phía sau.
Lần này bố Bùi ngã thật, đè lên bao phân hóa học đang mở miệng.
Ào ~~~ Cả bao phân đổ ụp xuống ruộng nước. Phân hóa học gặp nước tan nhanh
như chớp. Toang rồi! Vương Đại Minh: “Không phải tao” Vương Đại Cường:
“Cũng không phải tao” Cả hai đồng thanh chỉ vào bố Bùi: “Là lão ta!”