Động tĩnh của ba người thu hút sự chú ý của đám đông. Vương Đại Minh và
Vương Đại Cường kẻ tung người hứng, bắt đầu bôi nhọ bố Bùi. “Lão già này tâm
địa xấu xa, cố tình làm đổ phân hóa học” “Đúng thế, mục đích là kéo lùi thành
tích của thôn Vương Gia” “Tôi nghi lão ta đến đây với mục đích không trong
sáng” “Có khi nào nhân cơ hội phá hoại thôn mình không?”
Mục đích là đổ hết trách nhiệm lên đầu bố Bùi. Bố Bùi đứng im lặng, không biện
minh. Trước sức ép dư luận, mọi lời nói đều vô nghĩa.
Vương Kiến Quốc hớt hải chạy tới. Ông vừa sốt ruột vừa đau lòng. Hai thằng ngu
này, bón phân cũng không xong. Biết thế ông tự làm cho rồi, phí mất một bao
phân quý giá. Ba bao phân này ông phải tranh cướp mãi mới mua được đấy.
Thấy hai anh em họ Vương đang công kích bố Bùi, Vương Kiến Quốc càng giận.
“Các người làm cái gì thế?” “Trưởng. trưởng thôn” Thấy mặt ông sầm sì, hai tên
kia co rúm lại. Nhưng nghĩ đã có kẻ chịu tội thay, chúng lại già mồm: “Chuyện này
không trách chúng tôi được, là lỗi tại lão ta” “Đúng, bao phân là do lão ta làm đổ”
Vương Kiến Quốc nhìn bố Bùi: “Đồng chí Bùi, ông nói sao?” “Bao phân đúng là do
tôi làm ngã xuống ruộng” Bố Bùi không chối cãi sự thật. “Trưởng thôn thấy chưa,
lão ta nhận rồi kìa” Vương Đại Cường nhanh nhảu. “Đấy, chúng tôi đâu có vu
oan” Vương Đại Minh đắc ý.
“Tôi chưa nói xong,” Bố Bùi liếc hai tên kia sắc lẹm, “tôi không tự ý làm đổ, là bị
người khác đẩy ngã” Vương Kiến Quốc làm trưởng thôn bao năm, nghe thế là
hiểu ngay vấn đề. “Vừa rồi ai nhìn thấy sự việc không?” Dân làng nhìn nhau, ai
cũng cắm cúi làm việc, chẳng ai để ý. Không có nhân chứng, Vương Kiến Quốc
chỉ có thể phạt cả đôi bên.
“Trưởng thôn, tôi thấy! Chính là lão già kia làm đổ, không liên quan gì đến thằng
Minh thằng Cường nhà tôi cả” Bà nội Vương Tú Mỹ nhảy ra. “Đúng, tôi cũng thấy,
cháu tôi vô tội” Ông nội Vương Tú Mỹ hùa theo. Dân làng cười khẩy: “Ông bà có
làm ruộng đâu mà thấy?” “Tôi thấy là thấy, các người quản được à?” Ông cụ giở
thói cùn.
Cả nhà bác cả Vương Tú Mỹ cũng nhao nhao lên làm chứng giả. Đúng là cả nhà
vô lại! Bùi Vân Tịch nóng tính định lao ra chửi nhau thì bị ai đó kéo lại. Quay
đầu nhìn, là Thẩm Nam Sơ. Thấy cô, Bùi Vân Tịch yên tâm hẳn.
Thẩm Nam Sơ mỉm cười đi đến trước mặt Vương Kiến Quốc: “Trưởng thôn, cháu
vừa nhìn thấy, là hai anh em kia đẩy bố cháu”
Cái gì gọi là dùng ma pháp đánh bại ma pháp? Chính là đây. Làm chứng giả
chứ gì? Ai mà chẳng biết làm? So đông người chứ gì? Nhà họ Bùi cũng đâu có ít
người!
Bà nội Bùi phản ứng nhanh nhất: “Đúng thế, chính là hai thằng ranh con kia đẩy
con trai tôi” Ông nội Bùi: “Phải, tôi cũng thấy” Mẹ Bùi: “Bọn họ đẩy chồng tôi”
Bùi Vân Tịch: “Bọn họ đẩy bố cháu” Bùi Vân Chu: “Đúng, cháu cũng thấy”
Vương Kiến Quốc cảm thấy mình sắp bạc thêm mấy sợi tóc. Vụ này xử lý sao
đây? Cuối cùng, ông đành ký thác hy vọng vào người ngoài cuộc. “Còn ai nhìn
thấy nữa không?” Dân làng im lặng. Khoảng một phút sau, một giọng nói run rẩy
vang lên. “Tôi thấy, đúng là hai cậu thanh niên này đẩy đồng chí Bùi” Ông lão bị
trục xuất cùng nhóm với bố Bùi đứng ra làm chứng.
roi/chuong-56-dung-ma-phap-danh-bai-ma-phaphtml]
“Các người cùng một giuộc, đương nhiên bao che cho nhau rồi” Vương Đại Minh
tấn công ngay. “Đúng, cá mè một lứa” Vương Đại Cường bồi thêm. Thẩm Nam
Sơ: “” Không văn hóa thật đáng sợ (dùng sai thành ngữ).
“Thế tôi nói mọi người có tin không?” Vương Chí Lớn (bố Vương Tú Mỹ) lấy hết
can đảm đứng lên. “Tôi thấy, là anh cả và chú tư đẩy đồng chí Bùi”
Người nhà họ Vương tự vạch trần nhau, độ tin cậy tăng vọt. Vương Kiến Quốc
không cần nghĩ nhiều, tặng ngay cho hai anh em kia hai cái lườm cháy mắt. Ông
bà nội Vương Tú Mỹ trừng con trai thứ ba: “Trưởng thôn đừng tin nó, thằng này
hay nói dối lắm”
Vương Chí Lớn chua xót trong lòng, nhưng không thể làm trái lương tâm. Vương
Tú Mỹ và mẹ cô cũng lên tiếng: “Ông ơi, ông vừa đi vệ sinh mà, sao nhìn thấy bác
cả với chú tư được?” “Mẹ ơi, mẹ với con vừa về nhà lấy tiền mà?”
Dân làng cũng nhao nhao làm chứng: “Đúng rồi, tôi vừa gặp ông cụ ở nhà xí”
“Tôi còn hỏi bà cụ về nhà làm gì cơ mà”
Lời khai của phe ông bà nội sụp đổ hoàn toàn. Vương Kiến Quốc biết ngay mình
đoán đúng. Hai anh em kia vẫn già mồm cãi cố: “Thằng Chí Lớn nói điêu, tao
không làm” “Đúng, nhà nó ghen tị bố mẹ thương chúng tôi nên vu oan”
Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Thẩm Nam Sơ chỉ xuống đất: “Trưởng thôn, trên
bờ ruộng còn dấu chân của bố cháu và bọn họ, chú nhìn là biết ngay” Bờ ruộng
ướt mềm, dẫm lên là in dấu rõ mồn một. Lần này thì hết đường chối cãi. Sự thật
rành rành.
Vương Kiến Quốc trừng phạt: “Hai anh em các người đền tiền phân bón cho thôn.
Một bao 20 đồng, mỗi người 10 đồng”
“Trưởng thôn, tính tiền thế chưa đúng ạ” Thẩm Nam Sơ nhắc nhở. “Không thể
nào?” Vương Kiến Quốc ngơ ngác, ông nhớ giá mà.
Thẩm Nam Sơ chỉ vào ruộng: “Trưởng thôn, chỗ này bị bón quá liều, mạ sẽ chết
cháy. Mảnh ruộng này coi như mất trắng. Họ phải đền thêm tiền sản lượng lúa
của một mẫu ruộng nữa. Một mẫu lúa giá khoảng 65 đồng. Khoan đã, nếu bón
phân đúng cách thì năng suất gấp đôi, tức là 65 cộng 65 bằng 130 đồng. Cộng
thêm 20 đồng tiền phân, tổng cộng là 150 đồng”
..