“A lô ~” Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên trong ống nghe. “Ừ, tôi đây” Bùi
Chính Năm cố ý đợi văn phòng vắng người mới gọi. “Báo cáo kết hôn được duyệt
rồi” “Nhanh thế á?” Thẩm Nam Sơ ngạc nhiên. “Ừ, thẩm tra lý lịch chính trị của
cô xong từ trước rồi, tôi cũng nhờ lãnh đạo thúc đẩy nhanh” Bùi Chính Năm nói
vậy nhưng chính anh cũng thấy lạ. Duyệt nhanh quá mức bình thường. Nhưng
anh không nói cho cô biết.
“Mai cô có thời gian lên trấn không? Chúng ta đi đăng ký kết hôn” “Được” Thẩm
Nam Sơ đồng ý ngay. Cô đang tính đi Cung Tiêu Xã một chuyến. Đăng ký xong đi
mua sắm là vừa đẹp. “Vậy trưa mai tôi đợi cô ở cửa tiệm cơm quốc doanh nhé”
“Ok, nhớ mang nhiều tiền vào đấy” Bùi Chính Năm nghẹn lời. “Thế nhé, tôi cúp
máy đây” “Ừ”
Đặt điện thoại xuống, Thẩm Nam Sơ bắt gặp ánh mắt hóng hớt của Vương Kiến
Quốc. “Trưởng thôn, mai cháu xin nghỉ một buổi” “Đi đăng ký với cậu Bùi à?”
Điện thoại thời này loa to quá, người đứng cạnh nghe rõ mồn một. “Vâng ạ, lúc đó
mời chú và thím Hoa Lan ăn kẹo hỷ” Thẩm Nam Sơ hào phóng thừa nhận. “Được
thôi!” Vương Kiến Quốc cười tít mắt, nếp nhăn xô lại. Mới hơn 40 mà nhìn ông
như 50, cũng tại lo cho cái thôn này quá.
Thẩm Nam Sơ thừa nhận thôn Vương Gia có được vị trưởng thôn tận tụy, vô tư
như Vương Kiến Quốc là phúc đức mấy đời. Tốt hơn cô nhiều. Cô chẳng có mấy
phẩm chất tốt đẹp truyền thống đâu, cô là người theo chủ nghĩa lợi ích kỷ cực
đoan. Giúp nhà họ Bùi vì họ là người chiến thắng cuối cùng. Cô không cần hạnh
phúc, cô cần chiến thắng. Thế giới này chỉ tôn trọng kẻ có tiền và có quyền. Cô
chọn cả hai.
Giờ cô phải kéo thôn Vương Gia lên, biến họ thành đồng minh cùng hội cùng
thuyền. Chỉ có chung lợi ích thì quan hệ mới bền vững. Cô không tin kẻ thù của
nhà họ Bùi sẽ để yên cho họ sống thoải mái ở đây. Vương Kiến Quốc linh hoạt, có
nguyên tắc, là đối tác tốt. Phép vua thua lệ làng. Có việc gì cứ để trưởng thôn dẫn
dân làng xông lên trước. Cô là trùm cuối, giếc gà cần gì dao mổ trâu?
Thẩm Nam Sơ cười hiền lành (nham hiểm) với Vương Kiến Quốc. Ông cũng cười
ngây ngô lại, không biết mình đã lọt vào lưới.
“Trưởng thôn, sản lượng lương thực thôn mình mấy năm nay thế nào?” “Đừng
nhắc nữa” Vương Kiến Quốc xụ mặt. “Cô thấy đấy, bốn bề là núi đá, đất canh tác
ít tí tẹo, chỉ đủ ăn qua ngày. Năm nào cũng là thôn nghèo nhất huyện” Nói đến
đây ông đỏ mặt xấu hổ. Là ông vô dụng.
“Chỉ dựa vào mấy cây lúa cây ngô thì không đội sổ mới lạ” Lời của Thẩm Nam
Sơ như xát muối vào tim ông. Con bé này sao thế? Không an ủi thì thôi lại còn
đâm chọc?
“Nhưng trưởng thôn ạ, chú may mắn lắm mới gặp được cháu đấy” Ý gì? Vương
Kiến Quốc nhìn cô không chớp mắt: “Đồng chí Thẩm có cách giúp thôn thoát
nghèo à?” “Có thể lắm!” Thẩm Nam Sơ nắm chắc phần thắng, nhưng không thể
nói quá lời. Vương Kiến Quốc biết tính cô, dám nói là làm được. “Bé Sơ, nếu
cháu giúp thôn lột cái mũ nghèo này xuống, chú coi cháu như tổ tông mà thờ”
Thẩm Nam Sơ chờ mỗi câu này. “Được rồi chú! Việc này cứ để cháu lo. Cháu
nhất định nghĩ ra cách giúp thôn Vương Gia đổi đời” Mắt Vương Kiến Quốc sáng
như đèn pha, phấn khích đến mức nhảy dựng lên làm đổ cả bàn ghế, chó hàng
xóm giật mình quên cả sủa. “Thật. thật không?” Ông lắp bắp vì vui sướng. “Bé
Sơ, cháu mà làm được thì chuyện nhà cháu chính là chuyện của cả cái thôn này”
roi/chuong-62-co-viec-gi-cu-de-truong-thon-dan-dan-lang-xong-len-truochtml]
Vương Kiến Quốc không phải người cổ hủ. Ai giúp dân làng no ấm, có tiền tiêu thì
dù là “đầu trâu mặt ngựa” hay thành phần gì đi nữa, cũng là đại ân nhân. Ai dám
bắt nạt ân nhân của họ thì bước qua xác họ đã.
Thẩm Nam Sơ ngẩn ra một giây rồi hoàn hồn. Không ngờ ông trưởng thôn này lại
nhạy bén thế, bắt đúng ngay nhu cầu của cô. Tốt lắm, cô thích làm việc với người
thông minh, thế mới lâu dài được. “Chú, sòng phẳng đấy, hợp tác vui vẻ” “Hả, ừ,
hợp tác vui vẻ”
..
Sáng hôm sau, ăn sáng xong, Thẩm Nam Sơ mượn xe đạp nhà trưởng thôn đạp
lên trấn Ninh An. Từ thôn lên trấn không có xe đúng là bất tiện. Cô nghĩ lát nữa
phải bảo Bùi Chính Năm mua cho cái xe đạp. Thời này kết hôn thịnh hành “tam
chuyển nhất hưởng” (xe đạp, đồng hồ, máy khâu và đài radio) mà. Dù cô là tập
hai, nhưng đòi một cái “chuyển” (xe đạp) cũng không quá đáng chứ? Nếu một cái
xe đạp cũng tiếc thì kết hôn làm quái gì? Ở vậy cho lành. (¬︿¬☆)
Thẩm Nam Sơ thong thả đạp xe, đến trưa thì tới tiệm cơm quốc doanh. Trước
cửa tiệm, Bùi Chính Năm mặc sơ mi trắng, lười biếng dựa vào cột cửa như một
con sư tử đang ngủ đông. Góc nghiêng thần thánh khiến người qua đường phải
ngoái nhìn. Thấy Thẩm Nam Sơ, mắt anh lóe lên vẻ kinh ngạc. Anh biết cô đẹp,
nhưng lần nào gặp cũng thấy choáng ngợp. Tất nhiên, nếu cô không mở miệng thì
anh có thể ngắm lâu hơn vài giây.
Hôm nay Thẩm Nam Sơ cũng mặc sơ mi trắng, quần xanh quân đội, tóc tết bím
lệch một bên. Hai người vô tình mặc đồ đôi.
“Đồng chí ơi, cho em hỏi chút!” Một cô gái mặc váy liền, mặt đỏ bừng, tay xoắn
góc áo bẽn lẽn hỏi Bùi Chính Năm. “Ủy ban trấn đi đường nào ạ? Em lần đầu đến
đây, thư giới thiệu ghi địa chỉ không rõ, anh là người địa phương phải không ạ?”
Bùi Chính Năm trả lời không chút do dự: “Xin lỗi đồng chí, tôi cũng là người nơi
khác. Cô hỏi nhân viên trong tiệm cơm xem, họ chắc chắn biết”
..