“Cảm. cảm ơn anh” Cô gái kia méo xệch mặt, chạy biến.
Thẩm Nam Sơ không nhịn được “phun tào” với hệ thống: “Mi bảo xem nam chính
thẳng đuột thế này, chẳng lãng mạn tẹo nào, sao nữ chính lại mê hắn được nhỉ?”
Hệ thống: “Chắc là do. thiên phú dị bẩm chăng?” Thẩm Nam Sơ nhớ lại đêm
hôm đó. “Cũng đúng”
Thấy Thẩm Nam Sơ đứng im, thái dương Bùi Chính Năm lại giật giật. Người phụ
nữ này đứng ngây ra đó làm gì? Chẳng lẽ chờ anh đi qua đón? Đúng là làm màu
chết đi được. Chờ cô ta tự đi qua chắc đến tối. Anh nhíu mày, đứng thẳng dậy,
sải bước dài về phía cô.
Khi Bùi Chính Năm đón lấy chiếc xe đạp, Thẩm Nam Sơ mới ngắt kết nối với hệ
thống. “Tôi đói” “Vậy đi ăn trước” Bùi Chính Năm dựng xe, cùng cô vào tiệm
cơm. Giờ cao điểm nên khách khá đông. May mắn là họ vừa vào đã có bàn trống.
Thẩm Nam Sơ nhìn bảng thực đơn, mắt sáng lên: “Tôi muốn ăn cá chua ngọt, gà
ba chén (tam bôi kê), chân giò hầm tương và sủi cảo hành” Thời buổi này, con
gái nhà ai dám ăn sang thế? Ăn một bữa hết cả tháng lương à? Đúng là đồ phá
gia chi tử. Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía hai người. Nhưng nhìn khuôn mặt
xinh đẹp của cô, mấy anh chàng lại đổi ý: Nếu có người yêu đẹp thế này, mất
tháng lương cũng đáng.
“Được” Bùi Chính Năm dứt khoát đi gọi món. Mấy cô gái nhìn theo đầy ghen tị.
Đàn ông hào phóng thế này sao mình không gặp được nhỉ?
Rất nhanh, Bùi Chính Năm bưng đồ ăn nóng hổi về. Toàn món Thẩm Nam Sơ
chọn. Mắt cô sáng như sao. Oa ~~~ Thơm quá! Một miếng cá chua ngọt vào
miệng, cô thấy hạnh phúc muốn bay lên. Giòn ngoài mềm trong, chua ngọt vừa
miệng, ngon tuyệt. Rồi gà ba chén. Cô ăn lia lịa.
Bùi Chính Năm nhìn cô ăn ngon lành mà nhíu mày. Xem ra cuộc sống ở thôn
Vương Gia khổ quá. Phải nghĩ cách kiếm thêm thịt cho cả nhà ăn mới được. Nhìn
cô thèm thuồng thế kia cơ mà? Mà sao miệng cô nhỏ thế, một miếng cơm nhai
mãi mới xong? Ăn kiểu này bao giờ mới xong bữa?
Bùi Chính Năm lẳng lặng cầm đũa, gắp cá chua ngọt. Thẩm Nam Sơ không để ý,
cứ cắm cúi ăn. Đến khi thấy trong bát có thêm miếng thịt cá đã lọc xương, cô
sững sờ. Ngẩng lên nhìn Bùi Chính Năm đang chăm chú gỡ xương cá, cô như
gặp ma.
“Hệ thống, nam chính bị đoạt xá à?” Vài giây sau hệ thống mới đáp: “Ký chủ đại
đại, nam chính vẫn là nam chính, hàng auth 100% chưa qua chỉnh sửa” Vậy thì
chỉ có thể giải thích là cô được “mẹ quý nhờ con”. Thẩm Nam Sơ ăn miếng cá. Cá
không xương ngon hơn hẳn. Cuối cùng, cả con cá chui tọt vào bụng cô.
Khi Thẩm Nam Sơ no nê buông đũa, đồ ăn trên bàn đã vơi đi quá nửa. Bùi Chính
Năm không chê, ăn nốt phần thừa của cô. Hai người không nói gì nhưng không
khí lại hài hòa kỳ lạ.
roi/chuong-63-hay-la-chup-chung-mot-bo-anh-dihtml]
Ăn xong mới hơn 1 giờ. Nơi đăng ký kết hôn 2 rưỡi mới mở cửa. Bùi Chính Năm
đưa Thẩm Nam Sơ đến tiệm chụp ảnh. Hệ thống: “Ký chủ đại đại, nhìn kìa, cây
vạn tuế ra hoa! Nam chính biết đưa cô đi chụp ảnh cưới kìa?” Thẩm Nam Sơ: “Ta
nghi ngờ có lỗi hệ thống, chứ nam chính sao mà tâm lý thế được?”
Vào tiệm, hành động tiếp theo của Bùi Chính Năm khiến Thẩm Nam Sơ muốn quỳ
lạy. Anh rút ra một tờ giấy đưa cho thợ ảnh: “Bác ơi, cháu lấy ảnh giúp bạn, đây là
biên lai” Quả nhiên, thẳng nam vẫn hoàn thẳng nam, không thay đổi được. Người
gỡ xương cá lúc nãy chắc chắn là bị ma nhập, hệ thống không phát hiện ra thôi.
Nhưng đã đến đây rồi, không chụp vài tấm thì phí quá. Sau này đây đều là những
kỷ niệm đặc sắc của cô mà! “Bác thợ ơi, chụp cho cháu mấy kiểu nhé” “Được
thôi đồng chí”
Ảnh đen trắng phong cách retro đang là mốt. Thẩm Nam Sơ tạo dáng trước ống
kính cực mượt, tấm nào cũng đẹp xuất sắc. Bác thợ ảnh bấm máy lia lịa. Ảnh đơn
đã đẹp thế này, ảnh đôi chắc chắn đẹp hơn. Bác thợ nhắm ngay vào cái “cột điện”
Bùi Chính Năm đang đứng đực ra bên cạnh.
“Đồng chí nam này, tôi thấy cậu có vẻ có tình cảm cách mạng sâu sắc với đồng
chí nữ đây” “Vâng, cô ấy là đối tượng của tôi” Bùi Chính Năm hơi ngượng. “Đối
tượng sắp đăng ký kết hôn” (Thời này không lấy kết hôn làm mục đích yêu
đương là lưu manh).
Mắt bác thợ sáng rực: “Hai vị trai tài gái sắc, đẹp đôi quá. Hay là chụp chung một
bộ ảnh đi?” Bùi Chính Năm nhìn Thẩm Nam Sơ, cô gật đầu: “Được thôi!” Đằng
nào cũng cưới, chụp vài tấm có sao đâu. Có người mẫu nam chụp cùng càng đẹp
chứ sao!
..
“Nam đồng chí, xích lại gần nữ đồng chí chút nào” “Gần thêm chút nữa” “Thêm
chút nữa” Bác thợ ảnh nhìn khoảng cách giữa hai người nhét vừa cả một người
nữa, bèn xông lên chỉ đạo. “Nam đồng chí, đây là chiến hữu cách mạng hợp pháp
sắp tới của cậu, ngại cái gì!” “Gần thế này mới đúng”
Bác thợ ấn Bùi Chính Năm sát vào Thẩm Nam Sơ. Tay chạm tay. Bùi Chính Năm
cảm nhận được hơi ấm từ người cô qua lớp áo. Mặt anh cứng đờ, tai đỏ ửng.
Tách ~~~ Bác thợ bấm máy. “Nam đồng chí, được làm chiến hữu với đồng chí nữ
xinh đẹp thế này, cậu cười tươi lên tí xem nào!” Bùi Chính Năm cố nhếch mép,
nặn ra nụ cười còn khó coi hơn khóc.
Thế này không được! Ảnh hưởng đến bộ ảnh đẹp của cô. Người mẫu công cụ
cũng phải làm tròn trách nhiệm chứ! Thẩm Nam Sơ xoay người, xoay Bùi Chính
Năm lại, bắt anh nhìn vào tường, chỉ để lộ góc nghiêng thần thánh. Sau đó cô
đứng sau lưng anh, tựa vào tấm lưng rộng lớn. Tư thế này đẹp! Tựa lưng kề vai!
Tách ~~~
Thẩm Nam Sơ chẳng thèm nhìn anh, xoay anh lại đối diện mình, rúc vào lòng
anh, lưng tựa vào ngực anh nhìn về phía xa. Tư thế này càng đẹp! Triển vọng
tương lai! Tách ~~~