Hai chiếc bàn vuông ghép lại thành bàn lớn. Chân giò hầm tương bóng bẩy, cá
kho thơm lừng, nộm dưa chuột thanh mát, rau muống xào xanh mướt, canh trứng
vàng ươm. Món nào cũng đầy đặn.
Thẩm Nam Sơ, người nhà họ Bùi, vợ chồng trưởng thôn, cùng hai ông Lưu Hoài
Nghĩa và Trương Khánh Phong (ở chuồng bò) quây quần bên bàn ăn. Ai nấy cắm
cúi ăn, chẳng ai nói câu nào. Hai ông khách lúc đầu còn ngại, giờ thấy may mắn
vì mình mặt dày. Trời đánh tránh bữa ăn. Ăn no rồi tính tiếp.
Thấy Thẩm Nam Sơ ăn nhiệt tình, mọi người cũng thả phanh. Cuối cùng, mâm cỗ
sạch banh, nước sốt chân giò cũng bị Bùi Vân Chu vét sạch trộn cơm.
Thẩm Nam Sơ thỏa mãn: “Thím Hoa Lan, tay nghề của thím đúng là số một thôn
Vương Gia” d=====( ̄▽ ̄*)b Thím Hoa Lan cười tít mắt: “Con bé này khéo nịnh.
Lần sau thích ăn gì cứ bảo thím” “Vâng ạ!”
Ăn uống no say, vào chủ đề chính. “Trưởng thôn, cho chú xem cái này” Thẩm
Nam Sơ thần bí đặt một hộp sắt lên bàn. Hộp hình trụ màu xanh, in chữ trắng “Hải
Âu” và hoa văn đơn giản. “Cái gì thế?” Vương Kiến Quốc tò mò. “Dầu gội đầu Hải
Âu” Trương Khánh Phong nhận ra ngay.
Ồ? Có người biết hàng? Đỡ tốn nước bọt giải thích. Thẩm Nam Sơ cười gật đầu:
“Không hổ là bác Trương, kiến thức rộng rãi” Người nhà họ Bùi im lặng. Cái này
ở Bắc Kinh họ dùng suốt mà? “Cái cao gội đầu này dùng để gội đầu á?” Vương
Kiến Quốc mở mang tầm mắt. Ở quê toàn dùng nước tro hoặc xà phòng, lần đầu
nghe thấy cái này.
“Đúng vậy” Trương Khánh Phong hoài niệm. “Nói ra thì sư đệ tôi từng tham gia
nghiên cứu phát minh ra loại dầu gội này” Thẩm Nam Sơ vốn chỉ định tạo quan
hệ tốt với hai vị “cao nhân” này, ai ngờ ông trời thương tình gửi ngay trợ thủ đến.
“Thế bác Trương chắc chắn cũng giỏi như sư đệ bác, có thể nghiên cứu ra dầu
gội đầu chứ?”
Trương Khánh Phong cười khổ lắc đầu, nhìn sang Lưu Hoài Nghĩa: “Tôi học nghệ
không tinh, chưa học được 5 phần bản lĩnh của thầy” Lưu Hoài Nghĩa và Trương
Khánh Phong là thầy trò? Mắt Thẩm Nam Sơ sáng lên.
Lưu Hoài Nghĩa nãy giờ im lặng bỗng ngẩng lên nhìn cô: “Cô bé, cháu muốn
nghiên cứu chế tạo dầu gội đầu?” “Thử một lần xem sao ạ” Nghé con không sợ
hổ. Cả phòng im phăng phắc.
roi/chuong-66-con-cho-gi-nua-trien-thoihtml]
Hồi lâu sau, Lưu Hoài Nghĩa nghiêm mặt: “Đây không phải trò đùa. Với tình hình
hiện tại, tôi khuyên cháu nên bỏ ý định đó đi” Thẩm Nam Sơ chưa kịp nói gì thì
Vương Kiến Quốc lên tiếng: “Nếu làm được dầu gội đầu này, thôn ta có thoát
nghèo được không?” “Được ạ” Thẩm Nam Sơ khẳng định. “Không chỉ thoát
nghèo mà trở thành thôn giàu nhất cả nước cũng không chừng” Thị trường rộng
lớn thế này mà mới có 1-2 hãng bán thôi!
Mắt Vương Kiến Quốc sáng như đèn pha, tay run run vì kích động: “Thế. thế còn
chờ gì nữa? Triển thôi!” Chờ thiên thời địa lợi nhân hòa chứ sao! Thẩm Nam Sơ
nhìn Lưu Hoài Nghĩa. Đôi mắt già nua nhưng tinh anh của ông hiện lên sự do dự.
Sự phòng bị không thể gỡ bỏ ngày một ngày hai. Không sao, đi đường vòng cũng
được.
“Bác Trương, bác thấy tình hình thôn Vương Gia rồi đấy. Đến được đây là cái
duyên. Cháu hy vọng thôn có thể tốt lên” Vương Kiến Quốc hiểu ý ngay: “Đồng
chí Trương, xin hãy giúp thôn chúng tôi!” Trương Khánh Phong là người tốt bụng:
“Tôi có thể thử, nhưng không dám bảo đảm thành công” “Không sao ạ, quan
trọng là có tham gia” Câu này Thẩm Nam Sơ nói với Lưu Hoài Nghĩa. Ông lão giả
vờ không nghe thấy.
“À đúng rồi, mọi người có quan sát môi trường quanh thôn không?” Thẩm Nam
Sơ không tin điều tiếp theo cô nói mà Lưu Hoài Nghĩa vẫn thờ ơ. Trương Khánh
Phong lắc đầu: “Không để ý lắm” Quả nhiên, Lưu Hoài Nghĩa lườm học trò một
cái. Thẩm Nam Sơ cố nhịn cười.
“Thôn Vương Gia bốn bề là núi, đất đai rất thích hợp cho cây dầu sở (cây du trà)
sinh trưởng. Cháu quan sát thấy cây dầu sở trên núi mọc hoang mà vẫn rất tốt”
Vương Kiến Quốc tán đồng ngay: “Đúng thế, cây dầu sở ở đây năm nào cũng tốt
um” Tiếc là khai thác vất vả quá. Trước đây ông từng huy động dân làng ép dầu
sở, tốn công mà được ít dầu, chẳng bằng trồng lạc.
Thẩm Nam Sơ tiếp tục: “Hạt sở không chỉ để ép dầu, mà bã trà (bánh dầu sở) sau
khi ép chính là dầu gội thiên nhiên tốt nhất” Thím Hoa Lan gật đầu: “Đúng rồi, gội
đầu bằng bã trà tóc đen mượt lắm” “Bã trà tốt thế, chúng ta biến nó thành dầu gội
đầu, chẳng phải sẽ kiếm được tiền sao?”
Đây là ý tưởng nảy ra khi cô thấy rừng cây sở bạt ngàn. “Còn việc biến nó thành
dầu gội thế nào thì phải nghiên cứu thêm” Thẩm Nam Sơ không rành việc này.
Cô chỉ là bình hoa di động của đoàn văn công thôi mà. Việc chuyên môn cứ để
chuyên gia lo.
Trương Khánh Phong suy nghĩ một lát: “Tôi sẽ thử xem sao!” “Được ạ” Chỉ cần
Trương Khánh Phong đồng ý, Thẩm Nam Sơ tin Lưu Hoài Nghĩa sẽ không đứng
nhìn. Nãy giờ ông ấy dỏng tai lên nghe mà.
“Được, mai làm luôn” Vương Kiến Quốc nôn nóng muốn bắt đầu ngay. “Năm kia
ép dầu xong còn ối bã trà, tôi cất trong kho định để ủ phân, giờ lôi ra dùng luôn.
Nhờ cả vào các bác đấy” ..