Không còn cách nào khác, Tiểu Huyên Hoa tay chân vụng về, chạy vội quá lỡ
chân vấp ngã một cái, hắn không thể không bắt hai tên cầm đầu lại làm bia đỡ
đạn, sau đó thả chậm bước chân.
Phía trước, đám người bị đuổi theo suốt một đường đột nhiên cũng chạy không
nổi nữa, nháy mắt nằm liệt ra đất, thở hổn hển, có kẻ còn sùi cả bọt mép!
Nhược Huyên mặt không đỏ hơi không gấp đuổi tới nơi.
“Hiên Viên ca ca, cuối cùng muội cũng đuổi kịp huynh rồi!”
Hiên Viên Khuyết thầm nghĩ: Không phải muội đuổi kịp ta, là ta dừng lại!
Hắn mặt vô biểu tình nhàn nhạt nói: “Muội đuổi theo có việc gì? Ta muốn thẩm
vấn xem những kẻ này là do ai phái tới”
Hắn liếc nhìn đám người nằm la liệt trên mặt đất, rất tốt!
Thẩm vấn xong từng người một, phỏng chừng Tiểu Huyên Hoa sẽ quên mất
chuyện muốn vẽ bậy lên mặt hắn.
Từ Hổ và Lôi Báo bị Hiên Viên Khuyết ném một viên đá nhỏ điểm huyệt đạo,
không thể động đậy đứng chôn chân tại chỗ, hai người một bên thở dốc điên
cuồng, một bên trong lòng chửi cha mắng mẹ.
Mẹ kiếp, bọn họ cũng không biết tại sao mình lại có thể chạy khỏe như thế, lại còn
càng chạy càng nhanh, muốn dừng cũng không dừng lại được!
Bọn họ đã sớm không muốn chạy nữa rồi!
Còn có hai đứa nhóc con này là ai? Bốn cái chân ngắn tũn kia đuổi theo bọn họ
hai mươi dặm đường, thế mà mặt không đổi sắc?
Bọn nó có phải là người không vậy?
Bọn nó không phải chạy, mà là bay tới đúng không?
Cả đám người thở hồng hộc như chó!
Cảm giác tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực!
Hoảng sợ muôn phần nhìn Hiên Viên Khuyết và Nhược Huyên.
Mắt Nhược Huyên sáng lên: “Đúng nha! Muội cùng Hiên Viên ca ca cùng nhau
thẩm vấn”
Nàng còn chưa từng thử thẩm vấn người khác bao giờ, cảm giác rất thú vị!
Hiên Viên Khuyết thấy đã thành công dời đi sự chú ý của đóa hoa nào đó, liền an
tâm, hắn nhàn nhạt gật đầu: “Ừ”
Nhược Huyên lại nói tiếp: “Hai người cùng nhau thẩm vấn sẽ nhanh xong hơn,
thẩm xong rồi muội còn có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với Hiên Viên ca
ca”
Trong lòng Hiên Viên Khuyết căng thẳng rồi lại thả lỏng, cẩn thận hỏi: “Chỉ là nói
thôi sao?”
Nhược Huyên không hiểu lắm: “Đúng vậy, chỉ là nói, bằng không còn có gì nữa?”
“Không có gì!”
Nhược Huyên chợt nhớ ra: “A, còn phải thử nghiệm sản phẩm mới nữa! Quá
nhiều việc phải làm, chúng ta mau chóng bắt đầu thẩm vấn đi!”
Đừng làm chậm trễ nàng kiếm tiền.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du
Hiên Viên Khuyết: “”
Hiên Viên Khuyết cảm thấy phàm nhân thích tự vả miệng mình cũng không phải là
không có lý do.
Chỉ vì giờ phút này hắn cũng rất muốn tự vả vào miệng mình.
Nhược Huyên nói xong liền đi tới trước mặt hai tên cầm đầu đang thở hồng hộc
như trâu lại như chó kia.
Hai người đều trừng lớn hai mắt, vừa thở dốc ngực phập phồng kịch liệt vừa
trừng mắt nhìn Nhược Huyên: Có bóng dưới ánh mặt trời! Có bóng dáng!
Xác nhận qua ánh mắt, là con người!
Hiên Viên Khuyết mặt vô biểu tình đi tới bên cạnh Nhược Huyên, chuẩn bị sẵn
sàng cho mọi tình huống.
Hai tên cầm đầu: Thằng nhóc con này cũng thế, có bóng, hai chân chạm đất, là
con người!
Hai người liền an tâm!
Yên tâm xong liền muốn chửi thề!
Không phải chứ, hai đứa nhóc con này rốt cuộc là thế nào? Đuổi theo bọn họ hai
mươi dặm đường, bọn họ sắp đứt hơi rồi, mới ném đá điểm huyệt đạo bọn họ.
Bọn mày đã sớm có bản lĩnh này, sao không ra tay sớm một chút?
Bọn họ đã sớm không muốn chạy rồi, cảm giác chạy tiếp nữa sẽ chết mất!
Nhưng mà hai cái chân không nghe lời!
Căn bản không dừng lại được!
Lại còn càng chạy càng nhanh!
Tà môn thật sự!
Nhược Huyên trừng mắt to nhìn lại, bàn tay nhỏ mũm mĩm chống nạnh, ra vẻ
hung dữ nhưng lại đáng yêu: “Mau nói là ai phái các ngươi tới, nếu không nói
thật, ta cho các ngươi sống không bằng chết!”
Hai người: Cảm ơn, bọn họ hiện tại đã sống không bằng chết rồi!
Không phải không muốn nói, là muốn chết đến mức nói không ra lời!