Nhược Huyên tưởng bọn họ bị Hiên Viên Thần Quân điểm á huyệt nên không nói
được, liền phất tay giải huyệt đạo cho bọn họ.
Chỉ một cái phất tay liền giải huyệt, thao tác này dọa hai người sợ tới mức mặt
mày biến sắc!
Cơ thể đột nhiên thả lỏng, chân vẫn còn theo quán tính, bọn họ tưởng mình lại
không tự chủ được mà bỏ chạy tiếp!
Hai người sợ tới mức lập tức khai: “Là X”
“Đúng vậy”
Quả nhiên hai người cảm giác không sai, lời còn chưa dứt, hai người lại không
chịu khống chế mà chạy vọt lên!
Lập tức chạy xa tít!
Tốc độ nhanh như tia chớp!
Còn nhanh hơn cả lúc nãy!
Từ Hổ với đôi chân như tia chớp: Không phải! Ta không muốn chạy a! Ta muốn
khai! Ta muốn khai! Cứ thế này sẽ chết người mất, có biết không?
Lôi Báo với đôi chân như gió: Ta tuy rằng lấy tên là Báo, nhưng ta thật sự không
có chạy khỏe như con báo đâu a!
Thần linh ơi! Hắn gặp phải không phải là đứa trẻ bình thường rồi đúng không?
Là con của vị thần tiên nào xuống trần gian thực tập vậy, có thể mang bọn họ về
nhà được không?
Hiên Viên Khuyết lạnh lùng nói: “Còn dám chạy? Ta đuổi theo, muội trông chừng
đám người nằm trên đất kia đừng để bọn họ chạy thoát”
Nhưng Hiên Viên Khuyết nghĩ lại để nàng một mình ở chỗ này cũng không yên
tâm, lại nói: “Không trông cũng được, muội một mình ở đây không an toàn, hay là
về trước đi!”
Nói xong lập tức lại biến mất tăm.
Nhược Huyên: “”
Không phải chứ, hai tên kia sao vẫn còn sức mà chạy?
Chẳng lẽ là vị Tiên Tôn nào chuyển thế?
Nghĩ nghĩ, nàng không yên tâm Hiên Viên Thần Quân, nhìn có vẻ như có thù oán
gì đó, nếu không thì sao lại đuổi theo không buông như vậy!
Nhược Huyên quyết định vẫn là chạy theo xem rốt cuộc là chuyện gì.
Hiên Viên Khuyết đã chạy xa, cảm nhận được đóa hoa nào đó lại đuổi theo: “”
Lại đuổi theo mười dặm nữa, mắt thấy Tiểu Huyên Hoa không hề có ý định từ bỏ,
Hiên Viên Khuyết đành chịu thua.
Lại chạy tiếp nữa, mỡ thừa đốt cháy quá nhiều, đóa hoa kia sẽ gầy đi mất, tổ mẫu
lại sẽ đau lòng, sau đó nghĩ trăm phương ngàn kế tẩm bổ cho nàng, kết quả phản
tác dụng còn lợi hại hơn, phỏng chừng gầy một cân thì béo lên mười cân.
Đương nhiên, nàng béo hay gầy cũng chẳng liên quan gì đến hắn.
Chủ yếu là đóa hoa này ngày thường quá lười, đi vài bước không phải đòi hắn bế
thì cũng đòi hắn cõng, quá nặng thì hắn bế lâu cũng mệt.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du
Vì thế Hiên Viên Khuyết xua hai tên cầm đầu chạy ngược trở lại.
Hai kẻ kia muốn chết cũng có!
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tại sao lại chạy ngược về?
Nếu là chạy ngược về, vừa nãy tại sao lại phải chạy về phía trước?
Nhược Huyên đuổi kịp, hỏi: “Hiên Viên ca ca bọn họ có phải hay không”
Hiên Viên Khuyết dừng lại, ngắt lời nàng: “Mang về rồi thẩm vấn”
Hai người kia thở hồng hộc như trâu, lồng ngực nóng rực và đau đớn.
Bọn họ muốn nói không cần mang về thẩm, bọn họ hiện tại sẽ khai ngay!
Nhưng bọn họ thở quá gấp, nói không ra lời.
Nhược Huyên cẩn thận đánh giá hai người một cái, cũng không nhìn ra là vị đại
thần nào, chỉ cảm giác là hai phàm nhân bình thường, hơn nữa còn là loại người
không tốt!
Cho nên chạy khỏe như vậy, chắc là Hiên Viên Thần Quân đang trừng phạt bọn
họ đi!
Dám phá hoại xưởng giấy của nàng, xác thực đáng phạt.
Hiên Viên Khuyết thấy sắc trời còn sớm, liền nói: “Đi bộ về đi!”
Đi bộ về đến nơi vừa lúc trời tối, nghĩ đến nàng cũng sẽ không còn thời gian mà
nhớ thương chuyện khác.
Trong mắt hai tên cầm đầu hiện lên vẻ vui mừng, gật đầu lia lịa.
Chỉ cần được đi bộ về, bọn họ tuyệt đối cái gì cũng khai!
Tổ tông mười tám đời cũng khai sạch!
Thế nhưng Nhược Huyên vẫn chưa quên đại kế phát tài và sản phẩm mới của
nàng, liền nói: “Đi bộ về chậm lắm, kem dưỡng da mới nghiên cứu của muội còn
chưa thử. Muội phải tranh thủ thời gian thử nghiệm, không có vấn đề gì thì ngày
mai có thể sản xuất đại trà rồi. Hiên Viên ca ca huynh không phải muốn trừng phạt
bọn họ sao? Muội thấy bọn họ hình như rất sợ chạy, muội sợ bọn họ về rồi không
chịu khai báo đàng hoàng, hay là cứ tiếp tục chạy đi!”