Hai người hoảng sợ nhìn Nhược Huyên: Tiểu cô nương này lớn lên xinh đẹp như
tiên, sao tâm địa lại đen tối thế?
Hiên Viên Khuyết không ngờ đóa hoa này vẫn chưa quên chuyện đem mình ra
làm chuột bạch: “Vậy chạy về đi! Muội có mệt không? Có muốn ta cõng không?”
Nhược Huyên nghe vậy lập tức gật gật cái đầu nhỏ: “Được a!”
Chạy xa như vậy, không sai biệt lắm đã cạn sạch linh lực của nàng, nếu phải chạy
về, hao hết linh lực thì nàng sẽ mệt chết mất!
Nàng đương nhiên không muốn chạy rồi!
Nếu Hiên Viên Thần Quân cõng nàng thì có thể tiết kiệm linh lực cho một người.
Chờ linh lực của Hiên Viên Thần Quân cũng cạn, sẽ đến lượt nàng cõng Hiên
Viên Thần Quân chạy, vừa vặn tốt!
Hiên Viên Khuyết ngồi xổm người xuống một chút, Nhược Huyên liền thuần thục
leo lên.
Nhược Huyên một tay ôm cổ Hiên Viên Khuyết, một tay chỉ về phía trước, hạ lệnh
một tiếng: “Chạy đi! Tiếp tục trừng trị bọn họ, xem bọn họ còn dám tìm xưởng giấy
của chúng ta gây phiền toái nữa hay không”
Bước chân của hai tên cầm đầu lại không chịu khống chế mà chạy vọt lên!
Cả hai đều muốn khóc!
Cô nãi nãi, cô gia gia, bọn họ thật sự không dám nữa!
Không những không dám, về sau còn sẽ bảo vệ xưởng giấy, làm tay đấm cho
xưởng giấy, chỉ cần đừng bắt bọn họ chạy nữa là được.
Nhưng bọn họ vẫn cứ thở hồng hộc, căn bản nói không ra lời, hơn nữa đã chạy
xa rồi.
Hiên Viên Khuyết cõng Nhược Huyên không nhanh không chậm đi theo phía sau
bọn họ, trở lại chỗ đám người nằm la liệt lúc nãy. Những người đó vẫn chưa hoàn
toàn hồi phục, chẳng qua đã có thể ngồi dậy, thấy đại ca của mình lại chạy ngược
về, hơn nữa phía sau hai đại ca còn có tên nhóc ác ma kia đi theo!
Cả đám người đồng thời mặt cắt không còn giọt máu, theo bản năng đứng bật
dậy, cắm đầu chạy!
Một con dê cũng là đuổi, một đàn dê cũng là đuổi, vì thế đôi chân lại lần nữa bị
nỗi sợ hãi chi phối khiến đám người này hận không thể chặt quách chân đi cho
xong.
Hối hận vô cùng, vừa rồi tại sao không tranh thủ rời đi, cho dù là bò cũng nên bò
đi cho rồi.
Mùi hương trên người Hiên Viên Thần Quân thật sự là quá dễ chịu, Nhược Huyên
nằm trên vai người nào đó, phơi nắng, ngửi mùi nắng ấm áp, thành công chìm
vào giấc ngủ.
Khi tỉnh lại lần nữa, nàng đã nằm trên chiếc giường mới trong ngôi nhà mới của
mình, trời đã sáng, giấc ngủ này thật sự quá thoải mái!
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du
Quả nhiên ngủ một mình vẫn là sướng nhất!
Bất quá, Nhược Huyên lập tức nhớ tới đại kế phát tài và sản phẩm mới còn chưa
thử nghiệm, hơn nữa những kẻ xấu kia cũng không biết thế nào rồi, vì thế nàng
lập tức xuống giường, qua loa rửa mặt chải đầu, tóc cũng chưa tìm người giúp
chải, liền chạy ra khỏi phòng, chào hỏi người nhà một tiếng rồi chạy lên sơn
trang.
Khi Nhược Huyên chạy đến sơn trang, Hiên Viên Khuyết đã ngồi đọc sách dưới
gốc cây trong sân.
Bên cạnh bàn đá, bày biện chỉnh tề những chai lọ bình hũ mà hôm qua Huyên
Bảo bưng tới, nhưng đều đã được dùng qua, hơn nữa là một chút cũng không
thừa.
Nhược Huyên tùy ý mở nắp một lọ hỏi:
“Hiên Viên ca ca, huynh đã dùng thử rồi sao?”
“Ừ”
Nhược Huyên liền ghé sát đầu vào mặt hắn, tỉ mỉ quan sát hiệu quả, vẫn như cũ
là không có hiệu quả gì: “Da của Hiên Viên ca ca tốt quá rồi, dùng cái gì cũng
không thấy hiệu quả, quả thực là lãng phí thứ tốt muội vất vả nghiên cứu!”
“Đúng là lãng phí thật, nếu không có hiệu quả muội có thể không cần nghiên cứu
và thử nghiệm cho ta nữa”
“Thế thì không được, một ngày nào đó muội nhất định có thể nghiên cứu ra loại
dưỡng da phù hợp cho Hiên Viên ca ca dùng!”
Hiên Viên Khuyết: “”
Thật sự là không cần đâu!
Hiên Viên Khuyết kéo nàng ngồi xuống, giúp nàng chải đầu, lại lấy ra sự kiên
nhẫn tích tụ cả vạn năm để khuyên nhủ: “Ta dùng không hiệu quả, những thứ
muội cực khổ nghiên cứu ra là để dùng cho thân xác phàm nhân, mục đích là
kiếm tiền! Mấy thứ này với ta vô dụng, hà tất phải lãng phí? Hôm qua ta đem chỗ
thừa cho đám người kia dùng thử, hiệu quả không tồi, muội có thể đi xem”
Mắt Nhược Huyên sáng rực lên: “Thật vậy chăng? Vậy muội đi xem!”
Nhược Huyên nói xong liền muốn chạy đi tìm những người đó.