Hiên Viên Khuyết: “”
Hắn hình như có chút hiểu ra cái gì đó.
Nhược Huyên nói xong cao hứng vỗ vỗ vai Hiên Viên Khuyết: “Hiên Viên ca ca, về
sau chúng ta cùng nhau trở thành đệ nhất phú hộ của Hiên Viên quốc, huynh là
đại phú hộ, muội là tiểu phú hộ!”
Nghĩ đến tương lai tốt đẹp, Nhược Huyên cười đến mắt mày cong cong.
Hiên Viên Khuyết kinh ngạc: Hắn cũng không biết đóa hoa này còn có lý tưởng và
chí hướng vĩ đại như vậy!
Bất quá, cảm ơn, cái gì đại phú hộ, tiểu phú hộ hắn thật sự không muốn làm!
Mặc kệ Hiên Viên Khuyết có muốn hay không, Nhược Huyên tiếp tục thỏa sức
tưởng tượng tương lai: “Một miếng ăn không thành người béo, chúng ta cứ đi
từng bước một, năm nay trước tiên đem xưởng phấn son mở khắp Hiên Viên
quốc. Sau đó mua nhiều đất trồng dâu nuôi tằm, còn phải trồng bông, để chuẩn bị
sang năm mở xưởng dệt nhuộm. Xưởng gốm sứ và xưởng lưu ly chỉ cần tìm
được nguyên vật liệu tốt, chờ muội kiếm đủ bạc là có thể mở rồi, phỏng chừng
cũng phải một hai năm sau mới kiếm đủ vốn. Xưởng nấu rượu cần có lương thực,
ruộng đất của muội nhiều, không sợ, phải đặt trước một lô bình rượu, là có thể
bắt đầu sản xuất! Xưởng nước tương phải có đậu nành, cái này cũng phải trồng
trước đậu nành và đặt làm chum vại. Hiệu thuốc cần trồng dược liệu, ân, phải
mua thêm nhiều đất hoang để trồng dược liệu”
Nhược Huyên nói xong kế hoạch của nàng, hỏi Hiên Viên Khuyết: “Hiên Viên ca
ca cảm thấy được không?”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du
Hiên Viên Khuyết mặt vô biểu tình gật gật đầu: “Ừ, rất tốt, cứ từng bước một mà
làm, không vội, ngày tháng còn dài”
Hắn không muốn mệt chết.
Hắn đã hiểu, nàng dựa vào cái miệng, còn hắn phải làm.
“Ừ, không vội, chúng ta trước tiên đem xưởng phấn son mở khắp cả nước, đồng
thời đem cây dâu tằm và tằm nuôi lên, còn có bông và đậu nành, dược liệu
cũng phải sắp xếp trồng trọt, chum vại cũng phải đặt hàng trước, còn có guồng
quay tơ, khung cửi linh tinh phải tìm tam bá của muội làm ra trước, xưởng gốm sứ
cũng phải tìm cho kỹ”
Hiên Viên Khuyết: “”
Nói tốt là không vội cơ mà?
Hắn dường như có chút hiểu được vì sao phàm nhân luôn than làm người quá
khó khăn!
Vì thế hắn gọi Cổ chưởng quầy tới, bảo ông sắp xếp người xuống dưới, mua đất
trồng dâu nuôi tằm, thuận tiện đem đám thuộc hạ trung thành mới thu nạp hôm
qua chuyển giao cho Cổ chưởng quầy để bố trí công việc.
Nhược Huyên ngồi bên cạnh vừa ăn anh đào và dâu tây do Hiên Viên Khuyết
dùng phép làm chín, vừa nghe Hiên Viên Thần Quân dặn dò Cổ chưởng quầy làm
việc, trong lòng cảm thán: Quả nhiên, chia một nửa cửa hàng cho Hiên Viên Thần
Quân là đúng đắn!
Đất đai ở những nơi đó thích hợp trồng loại cây gì, Nhược Huyên vẫn biết rõ, vì
thế Nhược Huyên lại nói cho Cổ chưởng quầy biết mua đất ở đâu trồng dâu tốt
hơn, mua đất ở đâu trồng bông tốt hơn, mua đất ở đâu trồng đậu nành tốt hơn.
Cổ chưởng quầy nghe xong rất vui mừng, Huyên Bảo cô nương lại muốn bắt đầu
trồng ra những loại bông, đậu nành có sản lượng ngàn cân mỗi mẫu sao?
Trồng dâu nuôi tằm, trồng bông, đậu nành, dược liệu. đó chẳng phải là về sau
bá tánh Hiên Viên quốc sẽ có quần áo mặc không hết, chăn bông đắp không hết?
Về sau dược liệu nhiều, người dân có phải đều có tiền để khám bệnh?
Huyên Bảo cô nương và tiểu chủ tử thật là có tấm lòng lo cho thiên hạ bá tánh a!
Ông phấn khởi đi xuống sắp xếp!
Tết Đoan Ngọ qua đi, việc chiêu binh của quân doanh phủ Thái Bình ở các huyện
cũng chính thức kết thúc. Xét đến việc các huyện xa gần khác nhau, tân binh chỉ
cần đến quân doanh báo danh trước ngày mùng mười tháng năm.
Quân doanh nằm ở ngoại ô huyện Thái Bình, đi nửa ngày là có thể tới. Bởi vậy
Nhược Hải mùng chín thậm chí mùng mười xuất phát cũng được, nhưng hắn
muốn đi trước một ngày, hắn đã nóng lòng muốn trở lại quân doanh kiến công lập
nghiệp.
Bởi vậy tối mùng tám, cả nhà vì muốn tiễn đưa Nhược Hải, đều đồng loạt trở về
thôn. Lôi bà tử cùng hai con dâu làm một bàn đồ ăn thịnh soạn.
Hơn nữa còn mời hai tổ tôn Hiên Viên lão phu nhân tới dùng cơm.