Nhược Huyên hôm nay lúc đi học nghe Yến Kiều Kiều nói quân doanh lần này có
tổ chức tỷ thí cho tân binh, nàng muốn xin phép Hàn lão nghỉ học để đi xem.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du
Không chỉ Yến Kiều Kiều muốn đi xem, Yến Hoàn, Trương Liêm bọn họ cũng
muốn đi.
Chẳng qua bọn họ xin nghỉ với Hàn lão, chắc chắn sẽ không được đồng ý.
Cho nên mấy người liền xúi giục Nhược Huyên đi xin phép, đến lúc đó sẽ cùng đi
xem tỷ thí.
Nhược Huyên chưa từng xem qua tỷ thí như vậy bao giờ, đương nhiên cũng
muốn đi a!
Cho nên nàng liền làm đại diện học sinh đi xin phép Hàn lão, lý do chính là muốn
đi xem các tướng sĩ bảo vệ quốc gia như thế nào!
Hàn lão cảm thấy bọn trẻ đi xem những tướng sĩ ngày ngày vất vả luyện binh, bảo
vệ quốc gia cũng là chuyện tốt.
Rốt cuộc Hiên Viên quốc thái bình hôm nay, chính là do biết bao xương máu của
các tướng sĩ đổi lấy.
Vì thế liền đồng ý!
Thế là ngày mùng chín, Nhược Hải vác một cái tay nải, dưới ánh mắt tiễn đưa của
cả nhà bước lên xe ngựa, được một đám trẻ con đưa tiễn đến quân doanh.
Ngày xuất phát, mấy đứa trẻ cùng ngồi chung một chiếc xe ngựa. Hiên Viên
Khuyết không thích ngồi chung với người khác, từ trước đến nay đều đi một chiếc
xe ngựa riêng.
Xe ngựa của hắn trừ Huyên Bảo ra, những người khác ai dám ngồi?
Mọi người cũng không thích ngồi cùng hắn, nói chuyện cũng không dám.
Nhược Huyên cảm thấy đông người mới náo nhiệt, ngồi cùng Hiên Viên Thần
Quân thì chỉ còn biết tu luyện.
Vì thế nàng chạy đến bên cạnh Hiên Viên Khuyết nói: “Hiên Viên ca ca, muội qua
ngồi cùng Kiều Kiều tỷ tỷ bọn họ đây”
Nói xong, Nhược Huyên liền chạy đi, nhanh nhẹn leo lên chiếc xe ngựa phía sau.
Hiên Viên Khuyết đang định bế nàng lên xe ngựa, thấy vậy liền thu tay về, mặt vô
biểu tình bước lên xe.
Ngồi một mình càng tốt, không có đóa hoa kia lải nhải bên tai.
Ba chiếc xe ngựa thong thả đi trên quan đạo.
Nhược Huyên đang ở trong xe ngựa hưng phấn kể với mọi người về kế hoạch
trồng dâu nuôi tằm, trồng bông mở xưởng dệt nhuộm, trồng đậu nành mở xưởng
nước tương. để trở thành phú hộ. Nàng muốn dẫn mọi người cùng kiếm tiền,
làm giàu hướng tới mục tiêu đệ nhất phú hộ.
Thế nhưng nàng mới nói muốn mua đất trồng dâu nuôi tằm, đám bạn nhỏ liền vẻ
mặt hoảng sợ!
Yến Kiều Kiều đưa tay bịt miệng Nhược Huyên lại: “Dừng! Đừng nói nữa, hơn
nữa đừng nói cho Hàn lão biết! Huyên Bảo muội tự mình trồng là được, bọn tỷ
một chút cũng không muốn trồng, không muốn tham gia đâu”
Yến Hoàn: “Lại qua một thời gian nữa là đến vụ thu hoạch mùa hè, Hàn lão nói sẽ
dẫn chúng ta đi vừa gặt vừa trồng, nghe nói muốn thu hoạch lúa, trồng lúa mùa,
trồng lạc, vừng, khoai lang, ngô, còn phải trồng đậu đỏ, đậu nành, đậu xanh, đậu
đen, đậu cô ve. trồng xong bao nhiêu thứ đó, rồi hơn ba tháng sau lại phải chuẩn
bị thu hoạch, xong rồi lại phải trồng lúa nước vụ ba mà cả thành đang mong đợi,
không dứt ra được! Huynh một chút cũng không muốn làm!”
Trương Liêm cũng gật gật đầu tỏ vẻ không muốn: “Trước kia cảm thấy đọc sách
và tập võ vất vả, một chút cũng không muốn đọc sách tập võ, nhưng từ khi làm
ruộng xong, huynh phát hiện làm ruộng là vất vả nhất, vừa khổ vừa mệt, trồng ra
lương thực bán cũng không được bao nhiêu tiền! Đọc sách là nhẹ nhàng nhất!
Chúng ta lại không giống Huyên Bảo muội lợi hại như vậy, có thể trồng ra lúa
nước sản lượng ngàn cân một mẫu”
Trương Khiết: “Nhiều thứ xếp hàng chờ chúng ta đi học trồng như vậy, Huyên Bảo
muội còn muốn trồng dâu nuôi tằm sao? Tỷ một chút cũng không muốn!”
“Hơn nữa tằm là sâu bọ đó a! Tỷ cũng không dám chạm vào! Tỷ đã thấy Hiên Viên
tiểu công tử nuôi tằm, mỗi ngày đều phải tỉ mỉ hầu hạ, còn khó hầu hạ hơn cả tỷ,
nuôi lâu như vậy nhả tơ mới đủ làm cho Huyên Bảo một bộ quần áo, không có
lời”
Nhược Huyên thấy bọn họ không có hứng thú, thậm chí thập phần kháng cự liền
từ bỏ, nàng từ trước đến nay không làm khó người khác.
Người mỗi người mỗi sở thích, ai có chí hướng nấy, làm việc mình thích là được.
Yến Kiều Kiều khó được hôm nay không cần đọc sách làm ruộng, vội nói: “Hôm
nay nếu đã xin nghỉ thì đừng nhắc đến chuyện đọc sách làm ruộng nữa, chi bằng
chúng ta chơi gì đó vui vui đi? Huyên Bảo muội có đề nghị gì hay không?”