Tiếng ghế gỗ cọ mạnh xuống nền xi măng vang lên khô khốc.
Diệp Mộ giật mình tỉnh dậy, đầu óc còn choáng váng. Vừa mở mắt ra, tầm nhìn
còn chưa kịp lấy nét, trước mặt đã hiện lên bóng dáng một sĩ quan lớn tuổi. Tóc
ông đã điểm bạc, gương mặt nghiêm nghị, khí chất trầm ổn, thoạt nhìn giống hệt
lớp cán bộ lão thành từng trải qua nhiều năm chiến tranh.
Ánh mắt ông khi nhìn cô thoáng lóe lên một tia kích động, nhưng rất nhanh đã bị
đè xuống, chỉ còn lại vẻ điềm tĩnh quen thuộc của người đã quen đứng trước bàn
thẩm vấn.
Sau lưng ông là một quân nhân trẻ tuổi, đứng thẳng lưng, vai rộng, dáng người
cao ráo. Quân phục chỉnh tề, khuôn mặt tuấn tú mà nghiêm nghị, ánh mắt sáng
rõ, mang theo khí chất chính trực đặc trưng của người trong quân ngũ. Trong ký
ức rối loạn của Diệp Mộ, cô mơ hồ có thể tìm ra một cái tên gắn với gương mặt
này.
Ký ức của nguyên chủ như bị xé vụn, chắp vá lộn xộn. Những gì Diệp Mộ tiếp
nhận được vô cùng ít ỏi. Cô chỉ có thể dựa vào kiểu dáng quân phục, cách xưng
hô cùng vài mảnh ký ức mờ nhạt để phán đoán bối cảnh hiện tại.
Có lẽ… là những năm 1970, theo lịch Hạ Châu.
Diệp Mộ thoáng thất thần.
Không ngờ sau khi chết, cô lại từ thời đại liên sao văn minh cao độ rơi thẳng về
một niên đại còn mang nặng dấu ấn chính trị như thế này. Với cô mà nói, nơi đây
chẳng khác gì những triều đại chưa bước vào thời kỳ khoa học kỹ thuật trong Đế
Triều Kỷ.
Chưa kịp thích nghi với cú rơi thời đại ấy, tình cảnh trước mắt đã khiến cô lạnh
sống lưng.
Trong mảnh ký ức hỗn loạn cuối cùng của nguyên chủ, loáng thoáng hiện lên mấy
từ rời rạc: “gián điệp”, “bắt giữ”, “thẩm vấn”.
Diệp Mộ khẽ liếc nhìn xung quanh.
Một căn phòng nhỏ, ánh đèn vàng vọt, tường xi măng loang lổ, không khí nặng nề
đến nghẹt thở. Hai cổ tay cô bị còng trước bụng, kim loại lạnh lẽo áp sát da thịt.
Một ý nghĩ khiến tim cô trầm xuống.
——Chẳng lẽ… thân phận hiện tại của cô là gián điệp?
Diệp Mộ lập tức thu hồi ánh mắt, cúi đầu xuống, không nhìn thẳng vào hai người
đối diện, cũng không nói lấy một lời. Cô chọn cách im lặng tuyệt đối, chờ đối
phương mở miệng trước.
Ở thời đại liên sao, cô chưa từng nghe ai dùng từ “gián điệp” theo nghĩa này. Đó
là một khái niệm mang đậm màu sắc của niên đại trước mắt.
Điệp viên nội tuyến trong thời đại liên sao dù có tồn tại, cũng không thể nào cài
cắm bên cạnh cô. Trợ lý của cô toàn bộ đều là rô-bốt do chính tay cô phát minh và
cải tạo. Hệ thống lõi khép kín, ngay cả quyền truy cập cao nhất cũng không cho
phép người ngoài can thiệp. Muốn phá vỡ hệ thống ấy, cho dù là hacker hàng đầu
cũng phải trả cái giá không nhỏ.
Nhưng những điều đó, cô không thể nói.
Càng không thể để lộ sự thật —— nguyên chủ đã chết, còn cô chỉ là một kẻ
“xuyên qua” chiếm lấy thân xác này.
cung-chieu-thanh-tieu-kieu-the/1.html]
Đối mặt với thẩm vấn của quân đội, Diệp Mộ không dám khinh suất. Cô hiểu rõ,
những người ngồi trước mặt mình không chỉ giỏi điều tra, mà còn đặc biệt tinh
thông việc công phá tâm lý con người.
Cách an toàn nhất lúc này, chính là không nghe, không nhìn, không đáp.
Đồng thời, im lặng cũng là cách tốt nhất để cô thu thập thêm thông tin từ đối
phương.
Muốn moi được lời từ cô, bọn họ nhất định sẽ tự tung ra mồi nhử.
Quả nhiên, sau một khoảng lặng ngắn, sĩ quan lớn tuổi kia lên tiếng trước.
“Diệp Mộ?”
Ông gọi tên cô một tiếng.
Diệp Mộ vẫn không phản ứng, mí mắt khép hờ, như thể hoàn toàn không nghe
thấy.
Sĩ quan không tức giận, giọng nói ngược lại trở nên ôn hòa hơn:
“Đừng sợ. Tuy cha mẹ nuôi của cháu là gián điệp, nhưng chúng tôi đã điều tra rõ,
cháu không tham gia vào hoạt động gián điệp. Gọi cháu tới đây, chỉ là muốn hỏi
thêm vài câu thôi”
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Ông dừng lại một chút, ánh mắt mang theo ý trấn an:
“Cháu gái à, quân đội không bắt nạt người yếu, cũng không oan uổng người tốt.
Cháu đã ở phòng thẩm vấn hai ngày rồi, nghe nói mấy bữa nay không ăn uống
đàng hoàng. Thế này không được đâu”
Ông nghiêng đầu ra hiệu:
“Ăn cơm trước đã. Chúng ta từ từ nói chuyện”
Nói xong, ông quay sang người đứng phía sau, gọi một tiếng rõ ràng:
“Diệp Thiên Quân”
Người quân nhân trẻ lập tức đứng nghiêm, giọng đáp dứt khoát, vang rền trong
căn phòng nhỏ:
“Có!”
“Đem đồ ăn mang tới cho đồng chí nhỏ này”
Sĩ quan trực ban vừa nói vừa liếc Diệp Thiên Quân một cái, giọng mang theo vài
phần trách cứ:
“Các anh xem các anh làm việc kiểu gì? Người ta mới chỉ là tình nghi, còn chưa
kết tội”
Diệp Thiên Quân im lặng nghe, đặt hộp cơm xuống trước mặt Diệp Mộ.
Từ đầu đến cuối, Diệp Mộ không hề ngẩng đầu lên.
Cô cũng không nhìn thấy trong ánh mắt anh thoáng qua một tia lo lắng không che
giấu được.
—
Vụ án lần này, bọn họ đã theo dõi suốt một thời gian dài.
Những kẻ gián điệp ấy rốt cuộc cũng lộ mặt, cuối cùng bị bắt trọn ổ.
So với bọn chúng, Diệp Mộ giống như một “ngoại lệ”.
Nhưng nói là ngoại lệ cũng không hẳn.
Ban đầu, cô thậm chí còn bị liệt vào đối tượng trọng điểm — kẻ liên lạc ngầm mà
tổ chuyên án nhắm tới.
Cho đến khi người bị bắt về, bọn họ mới đi điều tra kỹ lưỡng tình hình xung
quanh: hàng xóm, tổ dân phố, đơn vị cũ…
Mọi manh mối chồng chéo lên nhau, cuối cùng lại dẫn đến một kết luận khiến
người ta trầm mặc.