Kamin đảo mắt nhìn hai anh em ngồi đối diện, đang cãi nhau chí chóe suốt bữa
sáng. Anh gần ăn xong rồi, vậy mà hai người kia vẫn chưa ngừng khẩu chiến.
“Ăn phần của anh đi, anh Jade. Sao cứ phải tranh của em thế?”
“Anh trả tiền mà” Jade bình thản gắp viên thịt từ dĩa Jay, cho vào miệng rồi
nhướng mày, vẻ mặt đầy thỏa mãn.
“Đúng là hết nói nổi…” Jay lầm bầm, rồi quay sang người đàn ông đang lặng lẽ
nhìn xe cộ ngoài cửa kính. “Anh Min, anh vừa được điều về đây làm Thanh tra
à?”
“Ừ”
“Anh sẽ phụ trách vụ này sao?”
“Phải”
“Anh nghĩ đây là án mạng à?”
Kamin đưa mắt qua bàn, khẽ thở dài. “Cậu vẫn là nghi phạm, cậu biết không?”
“Bạn em chết rồi. Em phải biết chuyện gì đã xảy ra chứ” Sự nghiêm túc trong
giọng Jay chẳng khiến Kamin mềm lòng chút nào.
“Thanh tra sẽ không nói gì đâu. Vụ án vẫn đang điều tra mà” Jade vừa ăn miếng
cơm cuối cùng, vừa liếc nhìn Kamin.
“Cho em đi cùng anh tới bệnh viện được không? Em hứa sẽ không gây rắc rối”
“Hỏi anh cậu đi. Tôi sẽ đợi ngoài xe. Ăn xong thì theo tôi” Kamin đặt một tờ tiền
màu tím lên bàn rồi đứng dậy đi trước, để lại hai anh em nhìn nhau với vẻ mặt
khác hẳn nhau.
“Anh ấy lúc nào cũng nghiêm túc như vậy à?”
“Không biết. Anh mới làm việc với cậu ấy thôi”
“Này, tính tiền đi” Jade gọi chủ quán, lấy tờ tiền Kamin để lại, trả bằng tiền của
mình, rồi bỏ phần tiền thừa vào túi.
“Cho em đi cùng anh tới bệnh viện nhé?”
“Đi làm gì? Em cũng không được vào đâu”
“Em chỉ muốn biết thôi”
“Jay, anh hỏi thật này…” Jade nghiêng người, giọng trầm xuống. “Em thật sự
không biết gì, hay đang giấu chuyện gì giữa nhóm các em với nhau vậy?”
Jay nhìn anh trai, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy. “Dĩ nhiên là có mâu thuẫn, nhưng
anh nghĩ chuyện đó dẫn đến giếc người sao?”
“Để anh hỏi lại — trong nhóm, ai là người mâu thuẫn nhiều nhất với Fai?”
Jay trầm ngâm một lúc trong khi Jade thanh toán tiền. “Ờ… em không chắc những
người khác thế nào, nhưng Tar và Fai từng cãi nhau hồi năm hai”
“Tại sao?”
“Hôm lễ chào đón tân sinh viên. Bọn em – mấy đứa năm hai – là người tổ chức.
Xong buổi lễ thì kéo nhau tới nhà Tar ăn mừng, gần hai chục người. Đến tăng hai,
tăng ba gì đó thì ai tỉnh thì về, ai say thì ở lại. Lúc em và Time chuẩn bị về, nghe
có tiếng hét nên chạy lên tầng. Thấy Tar đang đè lên Fai”
“Cái gì cơ?”
“Bọn em ngăn lại. Em nhớ rõ, Time và em kéo cậu ta ra. Sau đó Tar có xin lỗi Fai.
Lúc đầu tưởng cả hai sẽ nghỉ chơi, nhưng Champ xen vào”
“Champ – bạn trai của Fai?”
“Ừ. Sau vụ đó, Champ giúp Fai, rồi họ bắt đầu quen nhau”
Jade im lặng lắng nghe, ghi nhớ từng chi tiết. Khi họ ra đến xe, thấy Kamin đang
nói chuyện điện thoại. “Ừ, tôi đến ngay”
“Là ai vậy?” Jade hỏi khi Kamin cúp máy.
“Bên pháp y. Họ bảo kết quả phân tích chất lỏng trong ly và chai ở hiện trường đã
có”
“Rồi họ nói gì?”
Kamin liếc gương chiếu hậu nhìn người ngồi sau, rồi im lặng lái xe, không trả lời.
Jade hiểu ý, không hỏi thêm.
“Đưa em anh về đâu?”
“Về nhà nó. Tôi chỉ đường cho”
“Anh Min”
“Gì?”
“Nếu anh còn thắc mắc, cứ gọi cho em nhé”
“Gọi cho em? Jay, cậu ta có số em à?” Jade nhướn mày, vẻ khó tin.
“Cái này đã nằm trong hồ sơ của em rồi mà. Anh có thật là cảnh sát không đấy?”
“Rẽ hướng nào, Jade?”
“Rẽ phải” Kamin làm theo chỉ dẫn, tay cầm lấy chiếc điện thoại đang rung trong
khay để cốc.
“Alo”
[Thanh tra Kamin, tôi nghe nói cậu đang điều tra vụ sinh viên chết ở trường đại
học. Chỉ là đám trẻ tụ tập uống rượu thôi mà, đâu cần mất nhiều thời gian điều tra
đến thế?]
“Chưa đến bốn mươi tám tiếng mà ông gọi là lâu à?”
[Cha mẹ của mấy đứa đó đều là người có địa vị. Tốt nhất là cậu nên khép vụ này
sớm đi]
“Tôi có cách điều tra của riêng mình. Cảm ơn lời khuyên, nhưng tôi tự xử lý
được”
Jade liếc sang Kamin. Dù vẻ mặt cậu vẫn lạnh như thường, nhưng trong giọng nói
đã lộ rõ sự kìm nén khó chịu.
[Tôi nghĩ chỉ là tai nạn thôi. Cậu nên dành thời gian cho vụ khác thì hơn]
“Chỉ vậy thôi sao, Chỉ huy? Tôi đang làm việc”
“Thanh tra, cúp máy đi. Tới nơi rồi” Jade nói lớn, tay chỉ về phía khu dân cư.
“Ừ, cúp đây, Chỉ huy” Kamin cúp máy, ném điện thoại qua một bên không thèm
nhìn.
“Cậu đang tức giận à? Ông ta nói gì khiến cậu khó chịu đúng không?”
“Ừ”
Trong bãi đỗ xe có hai chiếc mô-tô và hai chiếc xe sang — có lẽ là của hai anh em
ngồi cùng xe lúc nãy.
“Em xuống đây nhé, anh Min. Cảm ơn anh cho quá giang” Jay nghiêng người lên
hàng ghế trước, mỉm cười với Kamin, cho đến khi bị ông anh trai cáu kỉnh đẩy vai.
“Xuống xe mau đi”
Sau khi đưa Jay về nhà, Kamin và Jade lái xe thẳng đến bệnh viện — nơi đang
giữ thi thể của Pui Fai. Họ cần lấy kết quả khám nghiệm tử thi để xác định
nguyên nhân cái chết, rồi quay lại văn phòng giám định để đối chiếu chứng cứ.
Tất cả những dữ kiện ấy sẽ cho họ câu trả lời: tai nạn hay giếc người.
“Jay nói với tôi là nạn nhân từng có mâu thuẫn với một người tên Tar” Jade phá
vỡ sự im lặng trong xe.
“Mâu thuẫn kiểu gì?”
“Theo dõi và… định tấn công” Kamin liếc sang cộng sự, vẻ mặt lạnh đi. Một
chuyện nghiêm trọng như thế, thật khó tin là sau đó họ vẫn còn chơi chung. Jade
kể lại toàn bộ những gì nghe được từ em trai để cả hai cùng phân tích.
“Sau chuyện đó mà vẫn ở cùng nhóm à?”
“Jay bảo là do Champ đề nghị giữ hòa khí”
“Nếu đã từng xảy ra một lần, thì có thể sẽ tái diễn”
“Đợi kết quả khám nghiệm đã”
Họ đến Khoa pháp y của bệnh viện lúc 9 giờ sáng. Vừa bước vào, đã thấy bác sĩ
giám định đang ký vào bản báo cáo cạnh một thi thể phủ tấm vải trắng.
“À, hai cậu đến rồi. Chờ tôi chút nhé” Người đàn ông trẻ trong áo blouse cởi mũ,
găng tay và khẩu trang, rồi cầm tập hồ sơ bước đến gần Kamin và Jade.
“Chúng tôi không thường xuyên làm khám nghiệm kiểu này đâu. Thường chỉ xử lý
các ca tử vong tự nhiên thôi. Lần gần nhất là vụ giếc người rùng rợn ở bãi
biển” Jade khẽ gật đầu, hiểu ý. Vụ đó từng làm rúng động cảnh sát và đội pháp y.
Nhưng lần này, do là vụ án đặc biệt, nên thi thể mới được chuyển đến đây
không lâu.
“Cậu đã khám nghiệm xong chưa?”
“Rồi. Tôi sẽ giải thích từng điểm một, có gì cứ hỏi. À, tôi là Yotphon, gọi tôi là Phut
cũng được. Tôi là bác sĩ pháp y ở đây”
“Tôi là Kamin, còn đây là Đội trưởng Jade”
“Rất hân hạnh. Nhưng nói chuyện ở đây không tiện lắm, mời hai cậu qua phòng
tôi”
Phut dẫn họ vào văn phòng, nơi bàn làm việc chất đầy tài liệu lộn xộn. “Xin lỗi,
phòng hơi bừa. Tôi không quen có khách”
“Không sao. Cậu có muốn uống cà phê hay nước không?”
“Không cần. Cậu có thể nói luôn nguyên nhân tử vong được không? Chúng tôi
còn việc khác”
“Tất nhiên. Bắt đầu nhé” Phut gạt xấp giấy tờ sang một bên, mở chiếc cặp hồ sơ
màu nâu. “Tôi hy vọng cậu không ghi vụ này là tai nạn đấy nhé”
Kamin và Jade liếc nhìn nhau rồi quay sang bác sĩ pháp y, người đang chỉnh lại
cặp kính trên sống mũi.
“Bởi vì đây là… án mạng”
“Không cần phải kịch tính thế đâu, bác sĩ,” Jade nhăn mặt.
“Nếu cứ nói lòng vòng, thủ phạm chắc trốn mất rồi đấy” anh phồng má, giọng lộ
rõ sự sốt ruột.
“Không muốn làm hai người căng thẳng, nhưng nguyên nhân cái chết này…
đáng lo hơn cậu nghĩ đấy”
“Cứ nói đi, Phut”
“Nguyên nhân tử vong của Pui Fai là suy tim”
“Rồi sao nữa?” Jade lập tức hỏi dồn.
“Nếu là trường hợp bình thường, có thể xem như tai nạn. Nhưng… xem cái này
đi” Vị bác sĩ giơ ra một tờ giấy với hàng loạt chỉ số khó đọc, chỉ có tên một loại
thuốc là nhìn rõ.
“Tôi đã phân tích máu của nạn nhân và phát hiện ba loại thuốc. Chúng vốn được
dùng trong y học, nhưng phải đúng liều lượng và có người giám sát. Trường hợp
này, người tiêm đã không cẩn thận”
“Tiêm?” Kamin hỏi lại, giọng trầm xuống.
“Đúng vậy. Để tôi giải thích” Phut lật sang một bức ảnh chụp vùng đùi với một vết
đỏ và lỗ kim nhỏ.
“Ba loại thuốc này thường được dùng trong… các vụ hành hình tử tội”
Anh ta đọc rõ từng chữ:
Sodium Thiopental.
Pancuronium Bromide.
Potassium Chloride.
Kamin đọc lại tên các chất, lắng nghe Phut tiếp tục giải thích: “Sodium Thiopental
là thuốc gây mê. Pancuronium Bromide là thuốc giãn cơ, khiến cơ hô hấp
ngừng hoạt động. Còn Potassium Chloride làm tăng kali trong máu — dùng quá
liều có thể gây rối loạn nhịp tim, dẫn đến suy tim và tử vong”
“Chúng được tiêm cùng lúc à?”
“Không. Theo kết quả, thời điểm tiêm ba loại thuốc không trùng nhau. Nếu đây
là án mạng, kẻ thủ ác có thể muốn khiến nạn nhân trông như đang ngủ — để
không gây nghi ngờ”
“Có liên quan đến rượu không?”
“Không. Lượng cồn trong máu nạn nhân dưới ngưỡng giới hạn”
“Thời gian tử vong?”
“Từ 12 giờ 45 đến 1 giờ sáng. Trùng khớp với lời khai của Jay — cậu ta nói mình
ngất khoảng lúc đó”
“Không có vết thương ngoài nào khác, chỉ có vết kim trong ảnh”
“Còn bên trong?”
“Tôi sẽ khám nghiệm nội tạng vào ngày mai”
“Cho tôi biết kết quả ngay khi có nhé”
“Tất nhiên rồi”
Kamin rời khỏi phòng với tập hồ sơ trong tay, sắc mặt căng thẳng. Anh cần quay
về trụ sở để kiểm tra xem các mẫu chất lỏng trong ly và chai ở hiện trường có
chứa ba loại thuốc đó không.
“Tôi lái xe cho” Jade đứng chắn trước mặt cậu.
“Tôi tự lái được”
“Lái hay đọc? Tôi không muốn vào viện chỉ vì cậu Thanh tra vừa lái vừa đọc tài
liệu đâu”
“Được rồi” Kamin đưa chìa khóa, mắt vẫn dán vào tập hồ sơ.
Khi họ rời khỏi khoa pháp y, một chiếc cáng cấp cứu bất ngờ lao vụt qua. Kamin
bị kéo vào một vòng tay rắn chắc, bị ôm gọn ở eo.
“Xin lỗi! Xin lỗi nhé!” Một y tá vừa đẩy cáng vừa vội vàng xin lỗi.
“Biết là cậu đang căng thẳng vì vụ án, nhưng cũng cẩn thận một chút đi chứ”
“Buông tôi ra”
“Không cả lời cảm ơn à?”
“…Cảm ơn”
“Nghe dễ chịu hơn rồi đấy”
“Nếu cậu không buông, tôi cho cậu đi bộ về đồn bây giờ, Jade”
“Tiếc là chìa khóa ở chỗ tôi”
Kamin cau mày, gỡ tay anh ra đầy bực bội, còn Jade chỉ bật cười, rồi tự nhiên
nắm lấy tay cậu. “Đi thôi, kẻo lại đụng thêm ai nữa đấy”
Kamin để mặc cho anh kéo đi, mắt vẫn lướt qua từng dòng báo cáo. Cậu phải tìm
ra ai, và tại sao, lại ra tay tàn nhẫn như thế.
Cậu chỉ hy vọng vụ này… sẽ không phức tạp hơn nữa.