Kamin và Jade trở lại đồn cảnh sát, nhưng lần này họ đi thẳng đến phòng giám
định để lấy kết quả xét nghiệm về các chất hóa học và dấu vân tay thu được tại
hiện trường.
“Cậu đi gấp thế để làm gì vậy?” Jade khoanh tay, bước theo sau người đồng đội
đang gần như chạy.
“Càng sớm xong, càng nhanh tìm ra hung thủ”
“Vâng, vâng, Thanh tra tận tụy” Jade giả vờ ngoáy tai, đảo mắt tỏ vẻ chán nản, vì
cái dáng điệu lúc nào cũng nghiêm nghị của Kamin – như thể cả thế giới đang đè
lên vai cậu ta vậy.
Họ đến cửa phòng giám định và vừa định bước vào thì nghe thấy tiếng cãi vã bên
trong.
“Em làm đổ nước lên báo cáo à, Marn Mai?”
“Em xin lỗi, chị Mirin. Em xin lỗi nhiều lắm. Em sẽ lau sạch ngay”
Kamin mở cửa, thấy hai người phụ nữ trong áo blouse trắng đang tranh cãi. Một
người có mái tóc đen dài, khuôn mặt sắc sảo được trang điểm kỹ, trông vừa
quyền lực vừa cuốn hút. Người còn lại có gương mặt tròn đáng yêu, đôi mắt to và
ướt, đang cầm tờ giấy ướt nhẹp cố gắng hong khô bằng khăn giấy.
“Thôi bỏ đi. Hủy tài liệu đó đi, rồi lấy bản sao trong phòng tôi”
“Chị có làm hai bản à, chị Mirin?”
“Với một trợ lý vụng về như em, tôi buộc phải chuẩn bị trước thôi” Mirin gõ nhẹ
cây bút chì lên đầu cô gái.
“Chị giỏi thật đấy, chị Mirin. Em đi lấy liền”
“Xin chào” Kamin cất tiếng, khiến cả hai cùng quay lại.
“Là thanh tra mới!” Marn Mai reo lên, vẫn đứng khựng ở cửa.
“Xin chào, thanh tra,” Mirin mỉm cười, giọng chuyên nghiệp. “Tôi là Mirin, Trưởng
bộ phận Giám định pháp y. Còn đây là trợ lý của tôi, Marn Mai. Những người khác
đang đi ăn trưa”
“Rất hân hạnh. Tôi đến để lấy kết quả xét nghiệm của vụ ở trường đại học”
“Chờ tôi chút nhé” Mirin nói với Kamin, rồi liếc sang Marn Mai, người vẫn đang
nhìn vị Thanh tra mới đến với vẻ thích thú lộ rõ.
“Em không đi lấy tài liệu à?”
“À, phải rồi!” Marn Mai giật mình, mỉm cười với Kamin rồi vội vàng chạy ra ngoài.
“Cậu ngồi đi, Thanh tra. Uống cà phê chứ?”
“Có, cảm ơn”
“Còn cậu thì sao?” Mirin quay sang hỏi Jade, người đang ngáp dài.
“Như mọi khi”
Hai người họ vốn đã làm việc cùng nhau lâu, đủ thân thiết để chẳng cần giữ kẽ.
Mirin đi pha cà phê, để lại Kamin và Jade trong phòng chờ yên tĩnh. Một lát sau,
Marn Mai trở lại, tay cầm tập hồ sơ, mặt hơi ửng hồng khi đưa cho Kamin.
“Cảm ơn”
“Thanh tra trông trẻ hơn em tưởng đấy. Em nghĩ anh phải đứng tuổi và nghiêm
nghị hơn cơ”
“Thất vọng à?” Jade hỏi, nhướng mày.
“Dạ, Đội trưởng. Trước đây, Thanh tra cũ suốt ngày bận, phòng giám định của
bọn em chẳng ai đến. Còn anh này… nhìn là biết người nghiêm túc thật” Marn
Mai nói hăng hái, ánh mắt vẫn dõi theo Kamin đang lật từng trang tài liệu một
cách tập trung.
“Đội trưởng, có thật là vụ tám sinh viên kia là án mạng không?”
“Em biết chuyện đó từ đâu?”
“Từ kết quả thôi ạ. Chứ ai lại trộn thuốc vào rượu của bạn mình chứ?”
“Em tóm tắt lại xem nào”
“Thôi để chị Mirin nói. Em không muốn bị mắng đâu”
“Tôi nghe thấy hết rồi đấy,” giọng Mirin vang lên khi cô ấy quay lại, đặt hai tách cà
phê xuống bàn trước mặt Kamin và Jade, rồi ngồi cạnh Marn Mai.
“Kết quả xét nghiệm cho thấy trong ly và chai rượu có Midazolam. Có lẽ nó được
hòa với rượu hoặc dùng máy xay sinh tố, rồi rót ra ly. Còn về dấu vân tay, không
phát hiện thêm ai khác ngoài tám sinh viên đó”
“Bọn tôi vừa từ bên pháp y về” Kamin nói. “Bác sĩ bảo trong người nạn nhân có
ba loại thuốc. Toàn là thuốc thông dụng, nhưng kết hợp lại… chẳng khác gì một
vụ tử hình”
Jade đặt tập tài liệu giám định lên bàn, đẩy về phía Mirin và Kamin cùng xem.
Nếu là ba loại thuốc này, thì rõ ràng thủ phạm phải biết rất rõ mình đang làm gì.
Hắn lấy chúng ở đâu ra chứ?
“Còn Midazolam thì sao? Nguồn gốc thế nào?”
“Loại đó dễ kiếm lắm. Bán đầy trên mạng. Không bị cấm, nhưng rất nhiều người
lạm dụng”
“Giờ chúng ta làm gì tiếp, Đội trưởng?” Marn Mai hỏi, giọng đầy lo lắng. Cô mới
vào làm được một năm, chưa từng xử lý vụ án giếc người nghiêm trọng nào
như thế này.
“Trước hết, xem lại toàn bộ tang chứng còn lại. Nếu phát hiện thêm gì, báo cho tôi
ngay”
“Rõ ạ”
Kamin chào hai người phụ nữ rồi trở lại văn phòng. Anh cần thời gian để nối các
mảnh ghép lại với nhau, nhưng gần như chắc chắn đây là một vụ giếc người.
Vừa bước vào, còn chưa kịp đóng cửa, đã có người khác theo sau.
“Cậu làm gì ở đây?”
“Làm việc,” Jade đáp, thản nhiên ngồi phịch xuống ghế sofa, chân vắt lên bàn.
“Có vẻ cậu thân với hai người bên pháp y nhỉ?”
“Làm cùng lâu rồi. Cũng từng bị mắng chung mấy lần”
“Vì sao?”
“Vì bọn tôi cứ cố điều tra đến cùng mấy vụ giếc người, dù cấp trên đã cho đóng
hồ sơ”
“Ra vậy. Thôi, về phòng cậu đi”
“Không”
“Tôi không có thời gian cãi nhau đâu, Jade”
“Tốt thôi, tôi cũng chẳng muốn cãi”
Kamin ngồi vào bàn, mặc kệ cái nhìn khó chịu của anh.
“Theo lời khai của đám học sinh, có chỗ trùng khớp, có chỗ không. Ta cần tìm
xem ai đang nói dối – và vì sao”
“Bắt đầu từ em trai cậu”
Kamin lật lại bản ghi lời khai của Jay, rồi liếc sang Jade.
“Jay nói cậu ta nhờ Tonkla gọi cấp cứu. Tonkla cũng nói chính cậu ta gọi. Cherine
thì khai là Tonkla gọi”
“Rồi sao?”
“Nhưng bác sĩ Phut ở phòng cấp cứu xác nhận người gọi đến là một phụ nữ,
không phải đàn ông”
Hai người nhìn nhau. Jade cúi người qua bàn, giật lấy tập hồ sơ mà không thèm
xin phép. Kamin cũng đã quen với kiểu đó.
“Vậy ta cần nói chuyện với Cherine. Nếu cô ta là người gọi, tại sao phải nói dối?”
“Khoan đã, xem lại mọi thứ trước đã. Đám nhóc chắc về nhà hết rồi đúng không?”
“Ừ”
“Gặp lại cậu lúc một giờ. Trễ thì tôi đi trước”
“Cho tôi hỏi, hồi ở chỗ làm cũ cậu có bạn hay đồng nghiệp nào không?”
“Không”
“Tôi đoán thế. Làm ơn dễ thương một chút được không, Thanh tra?”
“Nếu cậu nói xong rồi thì đi ra đi”
Kamin đứng dậy. Jade chẳng những không đi mà còn nằm dài trên ghế sofa da,
lấy tạp chí đắp lên mặt.
“Cậu làm gì đấy, Jade?”
“Ngủ”
“Đi về phòng anh mà ngủ”
“Lỡ cậu đi mà không gọi tôi, tôi biết làm sao đây?”
“Cậu tưởng tôi là cô giáo trông trẻ à?”
“Không, cậu già dặn hơn thế nhiều”
“Ra ngoài!”
“Cậu cứ làm việc của mình đi, coi như tôi không tồn tại”
“Jade! Jade!”
Jade vẫn che mặt, im thin thít. Kamin thở dài liên tục. Anh chưa từng gặp ai lì đến
mức này. Người khác chắc đã bỏ cuộc ngay từ đầu, còn Jade thì không. Thật
phiền phức.
—
Khói thuốc của Tar bay lên lơ lửng giữa khu phố. Cậu ta vẫn tức tối vì bị Belle
đổ lỗi cho mình. May mà cảnh sát chưa biết chính xác nguyên nhân cái chết của
Pui Fai, nên họ vẫn chưa nghi đến thuốc. Cô ta nói năng khéo léo, nhưng kỳ thực
chẳng khác Tar là bao.
“Alo?”
[Sao thế, Tar? Sao hôm nay cả nhóm mày không đứa nào đến lớp vậy?]
Cảnh sát đến trường từ sáng sớm, trước khi sinh viên kịp vào lớp. Tin này cũng
chưa lên báo.
“Có chút rắc rối. Còn mày?”
[Tối nay gặp nhau ở chỗ cũ nhé? Chai có thứ đặc biệt muốn thử]
“Tối nay?”
[Ừ, kiếm được thứ này đâu có dễ. Ngoài “đặc biệt” ra, Chai còn bảo là có cả đống
gái nữa. Nói trúng số độc đắc gì đó]
“Hắn ta á? Nói hắn bán được mớ hàng lớn nghe còn dễ tin hơn”
[Thôi nào, rốt cuộc có đi không? Tao bảo Chai chuẩn bị cho mày vài em luôn
nhé?]
Tar im lặng một lúc. Tâm trạng cậu vốn đã tệ, nên đi chơi chút chắc cũng chẳng
sao. “Ừ, tao đi”
[Được, tám giờ tối, chỗ cũ nhé]
“Ừ” Cúp máy xong, Tar nghĩ đến cuộc vui tối nay. Cậu ném điếu thuốc xuống
đất, dí mũi giày dập tắt rồi bước về nhà.
Trước cổng ngôi nhà sơn trắng của cậu, một chiếc xe máy đang dựng sẵn. Tar
định leo lên, nhưng chợt thấy một phong bì trắng đặt ngay trên yên xe. Tên người
nhận chính là cậu. Cậu khẽ cau mày. “Cái gì đây?”
Cậu mở phong bì, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều. Nhưng khi đọc nội dung bên trong,
mặt cậu lập tức tái mét.
TRUTH OR DARE, Tar?
“Cái quái gì thế này?”
Bên cạnh tờ giấy là một xấp ảnh — những bức ảnh mà cậu chưa từng nghĩ nó sẽ
tồn tại. Nếu những thứ này bị phát tán… chắc chắn cậu sẽ vào tù.
Bức đầu tiên: Tar trong một quán bar, đang đổ thuốc ngủ vào ly rượu của một
cô gái khi cô ta rời bàn vào nhà vệ sinh.
Bức thứ hai: cậu ta đang tiêm ma túy.
Bức thứ ba: cậu bế một cô gái bất tỉnh, đưa vào nhà nghỉ.
Bức cuối cùng: cậu đứng cùng nhóm bạn, nhưng khuôn mặt bị cắt xén một cách
kỳ quái, khiến người xem chỉ cảm thấy rờn rợn.
Tar rút thêm một tờ giấy đen từ trong phong bì, tay run run, mồ hôi rịn ra khắp
lòng bàn tay.
TRUTH
Có phải mày không, Tar, mày là kẻ chuốc thuốc con gái rồi lôi họ vào khách sạn
đúng không?
Có phải mày là con chó đói khát luôn mất kiểm soát không?
Có phải mày đã chuốc thuốc Pui Fai vì ham muốn mà không cần cô ấy đồng ý
không?
Có phải không? Có phải không? Có phải không?
BẮT ĐẦU
“Chọn đi!”
Tar ném tờ giấy xuống đất, đôi mắt đảo quanh, đầy hoảng loạn. Không ai ngoài
nhóm bạn nghiện của cậu biết chuyện này cả. Nếu cậu bị lộ, tất cả bọn chúng
cũng sẽ tiêu đời.
Tại sao lại làm vậy chứ?
Cậu cố trấn tĩnh, nhặt hết mọi thứ lên rồi chạy vội vào phòng, khóa cửa lại. Ngay
lập tức, cậu bấm số gọi cho người bạn thân nhất.
[Có chuyện gì vậy? Tao đang bực đây]
“Champ! Mày đang giỡn với tao hả?!”
[Giỡn gì chứ, Tar? Nếu mày phê thì đi ngủ đi]
“Cái phong bì khốn nạn này! Là mày phải không?!”
[Phong bì nào?]
“Phong bì Truth or Dare ấy! Đừng có nói với tao đây là trò đùa của mày nha!”
[Mày điên rồi. Gọi chỉ để nói nhảm thì bye nhé]
“Champ! Đợi đã, chết tiệt!” Tar tức giận ném điện thoại lên giường, rồi quay
sang nhìn phong bì kia. Cậu nhét nó vào ngăn kéo, khóa lại thật kỹ.
Chắc chắn là tụi nó. Phải, chỉ có đám đó mới biết. Là trò đùa sau buổi chơi hôm
qua thôi.
Tar đi đi lại lại trong phòng, lòng nóng như lửa đốt. Rồi cậu ngồi phịch xuống, nằm
vật ra giường. Khi nhận ra, mặt trời đã lặn.
Không có gì xảy ra.
Tar thở phào, tự trấn an rằng mình đã phản ứng thái quá. Chỉ là trò đùa ngu ngốc.
Cậu đứng dậy, vào phòng tắm rửa, thay đồ chuẩn bị ra ngoài.
“Con đi đâu đấy, Tar? Chưa gây đủ rắc rối à?”
“Mẹ đừng càm ràm nữa. Con ra ngoài chút thôi”
“Nếu mẹ không la mày thì ai la? Bạn mày vừa chết đấy, mày biết không hả?”
“Chết thì cũng chết rồi, có sống lại được đâu. Con đi đây”
Tar chụp lấy mũ bảo hiểm, nhét chìa khóa vào túi và bước ra khỏi nhà.
Con đường đêm vắng hơn mọi khi, không một bóng xe. Đèn đường nhấp nháy
liên hồi, ánh sáng chập chờn khiến cậu thấy khó chịu. Gió lạnh tạt vào mặt, mang
theo cảm giác rờn rợn. Tar bất giác nhớ lại những dòng chữ trong phong bì. Một
luồng lạnh chạy dọc sống lưng.
Cậu lắc đầu, cố xua đi nỗi sợ, nhưng đúng lúc đó, một chiếc ô tô lao đến ở làn
ngược chiều, đèn pha chiếu thẳng vào mắt. Tar giật mình, phanh gấp, xe loạng
choạng suýt va chạm.
Cậu dừng lại, thở hổn hển, tay run rẩy. Nỗi sợ và căng thẳng quấn chặt lấy cậu.
Nhưng Tar vẫn chưa tỉnh táo. Khi bình tâm lại, cậu tiếp tục phóng đi — hướng về
quán bar, không hề biết rằng phong bì ấy đang đòi câu trả lời: chọn đi — sự thật.
hay là một thử thách chết người.