Buổi sáng lẽ ra phải tươi sáng, ngập tràn ánh nắng dịu, mùi cà phê thơm phức và
cảm giác yên bình. Đó đáng ra phải là khoảng thời gian để con người được ở một
mình, hít thở chậm rãi trước khi đối mặt với thế giới ồn ào ngoài kia.
Nhưng với Kamin thì không.
Bởi lúc này, anh đang ngồi uống cà phê trên quầy bếp, lặng lẽ nhìn hai anh em
nhà kia cãi nhau không dứt chỉ vì… bữa sáng.
“Anh Jade, anh đứng chắn chỗ rồi”
“Anh không thích trứng ốp la còn lòng đào”
“Em biết rồi mà!” Jay ngừng cằn nhằn với anh trai, quay sang Kamin bằng giọng
mềm mại hơn hẳn: “Anh Min, anh thích trứng thế nào?”
“Tôi không ăn sáng. Chỉ cà phê và bánh mì thôi”
“Như vậy không tốt cho sức khỏe đâu. Em làm sandwich cho anh nhé?” Jay mỉm
cười tươi rói với người bạn cùng nhà mới, trong khi Jade cau mày rồi ngồi xuống
cạnh Kamin.
“Hôm nay ta làm gì?”
“Trước hết là đến đồn. Tôi muốn xem Mirin có tìm được thêm thông tin gì từ bức
thư không. Cậu lo phần xin lệnh khám nhà Fai. Xong rồi chúng ta đến gặp
Tonkla”
“Rõ”
“Còn em thì sao?” Jay đặt đĩa sandwich đã cắt gọn gàng trước mặt Kamin.
“Sao em lại muốn đi?” Jade liếc nhìn em trai, rồi thản nhiên lấy luôn miếng
sandwich mà Jay vừa đặt xuống, ăn một miếng.
“Em nói rồi mà, Tonkla là bạn em”
“Đợi ở văn phòng tôi. Khi nào đi, tôi gọi”
“Được. Em giữ phần còn lại cho anh nhé” Jay cẩn thận cho phần sandwich còn
lại vào hộp nhỏ.
“Cậu hay làm mấy thứ này cho Jade lắm à?”
“Không, anh ấy tự lo được”
“Tôi bằng tuổi với anh cậu đấy, nhắc cho cậu nhớ nếu cậu quên”
“Nhưng anh là trường hợp đặc biệt mà”
Kamin khẽ lắc đầu, không nhịn được cười trước câu nói đùa đó, rồi khoác áo,
cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
“Em thật sự định cưa cậu ấy à?” Jade hỏi, giọng nửa đùa nửa thật.
“Dạ. Sao thế?”
“Em nghĩ mình có cơ hội à?”
“Anh Min dễ thương mà. Anh định tranh với em ư?”
Dù là câu hỏi, ánh mắt của Jay lại đầy thách thức.
“Vớ vẩn” Jade chẳng buồn để tâm, uống nốt ngụm cà phê rồi đi theo Kamin ra
ngoài.
Ba người cùng lên xe. Kamin lái, Jade chuẩn bị hồ sơ xin lệnh khám, còn Jay thì
ngồi sau, không ngừng bắt chuyện với Kamin, hỏi hết chuyện này đến chuyện
khác. Tất cả câu trả lời, Jay đều ghi nhớ.
“Anh có dị ứng tôm không? Em chưa nấu món gì có tôm cả”
“Tôi định ăn ngoài nên không cần đâu. Xin lỗi nhé”
“Anh còn dị ứng gì nữa không?”
“Không còn”
“Nhưng hình như giờ em bị dị ứng rồi”
“Dị ứng gì cơ?”
“Dị ứng với…”
“Cần phải hỏi rõ vậy không?” Jade chen ngang trước khi Jay kịp nói hết câu.
“Có, phải rõ chứ. Anh làm cảnh sát bao nhiêu năm rồi mà giờ viết một cái lệnh
khám cũng mất cả buổi à?” Jay hờ hững đấm nhẹ vào ghế của anh trai rồi trườn
lên giữa hai ghế trước, tiếp tục trò chuyện với Kamin.
“Anh Min, anh có biết anh Jade từng định xin vào Đội Điều tra Đặc biệt không?”
“Tôi biết”
“Nhưng anh ấy chỉ được làm dự bị thôi, nên không nhận. Nếu được vào, chắc giờ
anh ấy thân với anh Yu lắm”
“Anh Yu?”
“Ừ, anh Jade thích anh ấy lâu rồi đấy”
Jade liếc em trai một cái sắc lẹm rồi ngả ghế ra sau. “Đến nơi thì gọi anh dậy”
Jay mỉm cười, đắc ý vì chọc tức được anh trai. Nếu không thể khiến Kamin bối
rối, thì ít nhất cũng không để Jade có cơ hội ghi điểm.
Khi tới nơi, Kamin dẫn Jay về văn phòng của mình. Mọi thứ đều gọn gàng, tài liệu
quan trọng đã được khóa kỹ trong tủ sắt. Còn Jade đi lo giấy tờ lệnh khám xét.
“Nếu cần gì thì gọi tôi. Đừng tự tiện đi lung tung. Rõ chưa?”
“Em không phải con nít” Jay chứng minh điều đó bằng cách tiến lại gần Kamin
đến mức chỉ còn vài centimet giữa họ, mũi gần như chạm nhau. “Thấy chưa?”
“Vẫn là nhỏ hơn” Kamin bước lùi lại, giọng điềm tĩnh. Jay nhìn theo dáng người
nhỏ nhắn trong chiếc sơ mi trắng cho đến khi anh khuất sau cánh cửa. Cậu thật
sự thích Kamin — không chỉ vì vẻ ngoài, mà còn vì tính cách ấy: kiên định, nhưng
vẫn dịu dàng. Jay có linh cảm rằng nếu ở cạnh nhau lâu hơn chút nữa, cậu sẽ
chẳng thể ngăn mình rung động.
Điện thoại Jay reo. Cậu vừa nghe máy vừa tò mò nhìn quanh văn phòng của
thanh tra Kamin. “Alô”
“Jay, Belle có gọi cho cậu không?”
“Chưa, sao vậy Cherine?”
“Hôm qua mình làm rơi điện thoại, đến khi tìm thấy trong xe thì thấy cả đống cuộc
gọi nhỡ và tin nhắn từ Belle”
“Chắc lại than phiền chuyện gì thôi” Jay nhấc tấm bảng tên trên bàn Kamin lên,
đọc khẽ dòng chữ ‘Kamin Kananon’ rồi mỉm cười. Nhưng giọng Cherine phía đầu
dây khiến cậu khựng lại.
“Cậu ấy nhắc đến một bức thư, Jay à”
“Một bức thư?”
“Ừ, cậu ấy nói với giọng rất hoảng loạn. Giờ mình gọi mãi mà không liên lạc
được”
“Cậu nghĩ Belle vẫn ở căn hộ của cô ấy chứ?”
“Không chắc, nhưng mình có chìa khóa. Mình đang tính ghé qua xem thử”
“Mình đến đó liền” Jay cúp máy, gọi cho anh trai nhưng không thấy trả lời, đành
quyết định tự đi đến căn hộ của Belle.
Cậu vừa rời văn phòng Kamin vừa gọi cho Belle. Không ai bắt máy. Một nỗi bất an
len lỏi trong lòng. Nếu bức thư đó giống với của Tonkla, thì có nghĩa là có hai lá
thư được gửi cùng lúc. Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra?
Jay đổi hướng, gọi cho Tonkla, nhưng cũng chẳng có hồi âm. Vừa đi vừa lo, cậu
không chú ý phía trước và đâm sầm vào Kamin ở khúc quanh hành lang. Kamin
suýt ngã, may mà Jay kịp đưa tay đỡ.
“Anh Min, xin lỗi! Em không cố ý”
“Tôi đã bảo cậu đừng lang thang mà. Cậu đang làm gì ở đây vậy?”
“May quá, gặp được anh rồi. Cherine vừa gọi — cậu ấy nói Belle có nhắc đến một
bức thư”
“Một bức thư à? Không phải chỉ có Tonkla nhận được sao?”
“Em cũng nghĩ vậy”
“Đi, ra xe”
Cả hai lập tức chạy ra ngoài, lên xe và rời khỏi đồn. Jay vừa chỉ đường, vừa gọi
cho Jade. Khi anh trai bắt máy, Kamin không để mất thời gian.
“Jade, cảnh sát theo dõi ký túc xá của Tonkla vẫn ở đó chứ?”
“Sao tự nhiên hỏi vậy?”
“Trả lời đi”
“Chờ đã” Jade di chuyển một lúc rồi mới đáp: “Không, người đó đã quay về rồi”
“Jade, cậu có thể đến xem thử Tonkla không?”
“Còn cậu thì đang ở đâu vậy?”
“Tôi đi với Jay đến căn hộ của Belle. Cherine nói Belle có nhắc đến thư”
“Sao không đợi tôi?”
“Thế sao cậu không bắt máy khi Jay gọi?”
“Rẽ phải đi, anh Min” Jay chen ngang, chỉ đường.
“Có gì mới thì gọi tôi. Nói chuyện sau đi” Kamin cúp máy. Jade chỉ biết thở dài,
cầm chìa khóa xe của sở rồi lái thẳng đến ký túc xá Tonkla.
Lúc đó anh đang xử lý thủ tục xin lệnh khám, nên mới không nghe điện thoại —
hơn nữa, nghĩ rằng có Jay đi cùng Kamin thì chắc không có chuyện gì gấp.
Khi đến nơi, Jade lên thẳng tầng của Tonkla. Anh gõ cửa một hồi nhưng không ai
đáp. Cuối cùng phải xuống tầng dưới nhờ quản lý mở cửa, trình thẻ cảnh sát và
giải thích đây là vụ án quan trọng. Người quản lý đồng ý giúp.
Bên trong phòng trống không. Anh thử gọi vào số của Tonkla — nhưng điện thoại
lại nằm ngay trên bàn.
“Tonkla không có ở đây” Jade gọi cho Kamin báo tin.
“Không à?”
“Có thể cậu ấy ở xưởng” Giọng Jay chen vào giữa, khiến Jade chỉ biết trợn mắt.
“Tôi sẽ đến đó xem. Còn hai người đang ở đâu vậy?”
“Ở căn hộ của Belle. Cậu đi kiểm tra xưởng của Tonkla nhé”
“Được rồi. Hai người cũng cẩn thận”
“Cậu cũng vậy. Có gì lập tức gọi cho tôi nhé”
Khi cúp máy, Kamin bước vào căn hộ. Hệ thống an ninh ở đây rất nghiêm ngặt —
muốn vào phải có thẻ từ.
“Xin chào, tôi là cảnh sát. Tôi cần kiểm tra một căn phòng…” Kamin đưa thẻ
ngành ra, giải thích lý do, nhưng anh không biết số phòng của Belle nên hỏi lễ
tân.
“Phòng 0909, tên đăng ký là Belle Pannita”
“Có chuyện gì sao ạ?”
“Chúng tôi đã gọi nhiều lần mà cô ấy không bắt máy. Chúng tôi lo có chuyện
không hay”
“Xin chờ một chút” Lễ tân trao đổi với quản lý. Dù Kamin là cảnh sát, nhưng nếu
không có lệnh khám xét thì việc vào phòng cũng không dễ.
“Quản lý cho phép anh lên, nhưng tôi phải đi cùng”
“Được”
Họ cùng nhau lên tầng. Khi lễ tân quẹt thẻ chuẩn bị mở cửa, Kamin giơ tay ngăn
lại.
“Để tôi” Linh cảm khiến anh biết phải bảo toàn hiện trường.
Ngay khi cửa vừa mở, một luồng mùi hóa chất nồng nặc xộc thẳng vào mũi.
Kamin lập tức rút súng, ra hiệu cho Jay và lễ tân lùi lại. Căn phòng trông vẫn bình
thường, ngoại trừ một phong bì đặt trên bàn và cánh cửa phòng tắm khép hờ.
“Ở yên đây” Anh khẽ nói, rồi tiến từng bước về phía phòng tắm, một tay giữ chặt
khẩu súng, tay còn lại từ từ đẩy cửa.
Mùi hóa chất càng lúc càng nặng, khiến anh phải che mũi bằng khăn tay. Trong
bồn tắm, nước đã chuyển sang màu đỏ. Thi thể bên trong gần như không còn
nhận dạng được — máu đã đông, cơ thể cứng đờ, da thịt tróc ra, mái tóc rối bết,
đôi mắt trắng dã, môi tan biến để lộ hàm răng trơ trọi. Xung quanh là mấy chai
thủy tinh nâu vương vãi.
Trên trán xác chết, một cây đinh ghim chặt tờ giấy đen — giống hệt vụ án của
Tar — nhưng lần này, trên đó ghi chữ DARE.
“Anh Min, em có thể vào chưa? Có tìm thấy Belle không?”
“Đừng vào!” Kamin đóng cửa, tra súng lại. Anh gọi cho người cần biết về phát
hiện này, đồng thời muốn nắm tình hình bên phía còn lại.
[Tôi đang đến]
“Hãy gọi Mirin và đội pháp y đến đây ngay đi”
[Đã xảy ra chuyện gì vậy?]
“Đến đây thì sẽ rõ” Kamin thở dài, không biết phải diễn tả thi thể kia ra sao.
“Còn bên kia?”
[Cậu ta đang ở xưởng. Làm việc từ sáng sớm, bỏ điện thoại trong tủ đồ. Tôi đã
cho người theo dõi]
“Được” Kamin bước ra phòng khách, nhìn lá thư trên bàn, rồi quay sang Jay.
“Cậu nên xem cái này, Jade”
[Có chuyện gì vậy, Min?]
“Tên em trai cậu có trong thư của Belle”
Jay ngẩng lên, ánh mắt đầy ngỡ ngàng.
Dù đang nghe điện thoại, Jade vẫn không giấu nổi cú sốc khi nghe đến cái tên đó.
“Và tôi nghĩ… người trong phòng tắm chính là Belle”