Dare You To Death

Điều tra vụ án #16



“Jay đâu rồi?” Jade hỏi dồn dập khi vừa tới nơi.

“Ở bên kia” Kamin chỉ về phía ghế sofa, nơi Jay đang ngồi cạnh Cherine. Thấy

em trai an toàn, Jade khẽ thở phào — nhưng ngay sau đó, anh nhớ lại lời Kamin

nói về bức thư. “Cậu nói bức thư đó có gì?”

“Đội pháp chứng đã mang đi rồi. Chúng ta sẽ xem lại ở đồn. Còn bây giờ, cậu nên

tập trung vào chuyện này” Kamin dẫn Jade đến phòng tắm, nơi Thanakorn và

Mirin vẫn đang loay hoay tìm cách khám nghiệm thi thể.

“Đã hai mươi phút rồi mà vẫn chưa thể di chuyển thi thể. Chúng tôi chỉ mới lấy

được mẫu mô, tóc và răng”

“Nguyên nhân là gì?”

“Axit. Nhưng phải xác nhận loại cụ thể”

“Làm sao biết đó là Belle?” Jade cau mày — anh không thể nhận ra nổi thi thể

đã biến dạng ấy.

“Dù không thể nhận diện bằng mắt thường, bằng chứng xung quanh nói lên nhiều

điều” Kamin chỉ vào những món đồ trong phòng tắm. “Mọi thứ được chuẩn bị cho

một buổi tắm — kem dưỡng, rượu vang, muối tắm, nến thơm. Kẻ giếc người sẽ

không biết cô ấy dùng gì, để ở đâu. Rõ ràng Belle đã chuẩn bị tắm trước khi

chuyện này xảy ra”

“Có manh mối nào không?”

“Không. Không dấu vân tay, không dấu giày, cũng chẳng có bụi đất hay dấu vết

đột nhập. Chỉ có hai người có thẻ ra vào. Câu hỏi là — hung thủ vào bằng cách

nào?”

“Ai có thẻ?”

“Belle và Cherine” Kamin liếc nhìn hai người trẻ đang ngồi khai báo. Jay đang an

ủi Cherine — cô khóc nức nở, còn Jay dù bàng hoàng vẫn cố giữ bình tĩnh.

“Bắt đầu với cậu, Jay. Cậu đến đây bằng cách nào?”

“Tôi đi cùng thanh tra Kamin. Cherine gọi nói Belle gửi tin lạ, nên chúng tôi cùng

tới xem”

“Có ai khác đến căn hộ này không?”

“Tôi không biết. Tôi ít đến đây”

“Còn cô, Cherine? Cô có thẻ của Belle à?”

“Có, bọn tôi thân nhau lắm. Nhiều khi tôi phải đến gọi cô ấy dậy”

“Hôm nay cô có đến sớm hơn không?”

“Không… tôi không đến” Cherine vừa nói vừa nức nở.

“Cho tôi xem tin nhắn được không?”

“Được ạ” Cô đưa điện thoại ra. Cảnh sát kiểm tra cả hai chiếc.

“Belle gọi cho cô nhiều lần tối qua. Sao không nghe?”

“Tôi làm mất điện thoại. Sáng nay mới tìm thấy trong xe. Thấy cuộc gọi và tin

nhắn của Belle, tôi gọi lại nhưng cô ấy không bắt máy, nên tôi mới gọi Jay”

“Cảm ơn, Trung sĩ Chai. Từ đây để tôi lo”

“Vâng, Thanh tra”

Kamin quay lại, giọng nghiêm nghị hơn hẳn: “Tôi sẽ hỏi thẳng. Cô có gì đang giấu

không? Nếu có, vụ này sẽ càng khó phá — và cô cũng sẽ gặp nguy hiểm”

“Tôi đã nói hết rồi. Tôi không biết gì cả”

“Cô không biết Fai mang thai à?”

Cherine sững người, ánh mắt hoảng hốt rồi dần bình tĩnh lại. Kamin lấy bức thư

gửi cho Belle ra, trải trên bàn.

“Tôi không tin Cherine… cũng không tin Jay. Xin lỗi”

“Còn tôi thì sao?” Jade hỏi. “Cậu tin tôi chứ?”

“Tôi hy vọng cậu vẫn tôn trọng chức trách và nghề nghiệp của mình, Jade” Kamin

đáp, ánh mắt lạnh đi.

Jade không trả lời, chỉ cúi xuống xem xét hiện trường. Mọi thứ gần như giống hệt

vụ của Tar — tờ giấy đen ghim trên trán, với dòng chữ DARE. Tonkla thì hoàn

toàn không có.

DARE

Hãy chọn người sẽ chết thay cô, Belle — JAY hoặc CHERINE.

“Vì sao lại phải chọn giữa hai người họ?” Jade khẽ hỏi.

“Chúng ta đang tìm hiểu điều đó đấy”

“Nếu Belle và Cherine thân nhau như vậy, sao lại bắt chọn một người chết?”

“Tình bạn… với mỗi người, ý nghĩa của nó không giống nhau”

“Vậy còn chúng ta thì sao?” Jade nhìn Kamin. “Chúng ta là bạn chứ?”

“Không”

“Sao lại không? Chúng ta sống chung cơ mà”

“Sống chung không có nghĩa là bạn bè. Tôi không có lý do gì phải làm bạn với cậu

cả”

“Còn tôi thì nghĩ mình nên làm bạn với cậu đấy” Jade cười nhẹ, ánh nhìn nửa đùa

nửa thăm dò. “Với tư cách đồng nghiệp, tôi không có vấn đề gì”

“Tôi không đưa đồng nghiệp về nhà” Kamin nhìn người đàn ông đang quan sát

cậu từ lúc họ dừng xe. “Cậu vẫn đang nghĩ về người bạn trong Đội Điều tra Đặc

biệt à?”

“Jay chỉ nói linh tinh thôi”

“Tôi không thấy Jay sai đâu”

“Cậu gọi nó bằng biệt danh thân thiết, nhưng lại gọi tôi bằng chức danh. Cậu

thích nó à?”

“Có, cậu ấy là một cậu nhóc rất dễ thương”

“Cậu thích nó?”

“Sao hỏi nhiều thế?”

“Nếu chúng ta sống cùng nhau, thì mọi thứ phải công bằng”

“Như thế nào?”

“Gọi tôi bằng tên”

“Đội trưởng Jade”

“Không cần ‘Đội trưởng’”

“Cậu muốn tôi gọi cậu bằng tên à?”

“Tôi muốn cậu gọi tôi như một người cùng sống chung, không phải ai đó trong bộ

phận”

Kamin nhìn đèn xanh bật lên, liền tăng tốc. Anh không nói gì, cũng không gọi tên

như Jade muốn. Vì thế, Jade cho rằng anh đang không thoải mái.

Khi đến sở, Kamin mở cửa bước ra, khoác áo lên vai. Trước khi đi, anh dừng lại,

quay sang nhìn Jade – người đang miễn cưỡng rời khỏi xe.

“Mang chứng cứ theo, Jade”

“Tôi biết rồi. Cậu gọi tôi là gì?”

Kamin nhún vai rồi bước vào bên trong mà không ngoảnh lại, mặc cho Jade gọi to

tên cậu.

“Kamin! Min! Cậu vừa gọi tôi là gì?”

Jay và Cherine đang chuẩn bị lên xe cảnh sát thì Tonkla chạy đến, nắm lấy tay

Cherine.

“Cậu đến đây bằng cách nào?” Jay ngạc nhiên hỏi.

“Tôi cần nói chuyện với Cherine. Cậu cứ lên xe trước đi”

Cherine lạnh lùng nhìn Jay, ánh mắt không biểu lộ chút cảm xúc nào.

“Vẫn như mọi khi thôi, Jay. Cậu lên xe trước đi, mình sẽ đến sau” Cherine nói rồi

cùng Tonkla bước ra xa, tìm một chỗ yên tĩnh để nói chuyện riêng.

“Cậu đã xem lá thư của Belle chưa?”

“Thư à? Chưa. Kamin nói trong đó có tên mình và Jay”

“Chết tiệt!”

“Chuyện gì vậy, Tonkla? Tại sao cậu bảo mình đừng nghe điện thoại của Belle?”

“Cậu không cần biết”

“Mình phải biết! Bạn mình đã chết đấy!”

“Bạn à?” Tonkla bật cười lạnh. “Cậu có biết Belle nói gì khi mình nói rằng mình

thích cậu không? Cậu ta rủ mình lên giường cùng cậu ta. Cậu ta bảo cậu nhàm

chán. Bạn bè mà làm vậy à? Hay là cướp giật lẫn nhau?”

“Cậu nói gì thế?”

“Cậu có biết vì sao cậu vẫn còn sống không? Bởi vì trong lá thư, mình được chọn

giữa cậu và Belle – ai sẽ chết thay. Mình đã chọn Belle. Nếu lá thư của Belle có

tên cậu và Jay, cậu nghĩ cậu ta sẽ chọn ai? Nếu mình không chọn Belle, người

chết đã là cậu rồi, Cherine”

Cherine gần như khuỵu xuống, nhưng Tonkla kịp đỡ lấy cô. Cậu yêu cô từ lâu,

lặng lẽ quan sát, biết hết mọi điều về cô. Cậu chỉ muốn bảo vệ cô, bằng mọi giá.

“Nếu cậu nhận được thư, hãy nói với mình. Chúng ta sẽ cùng nhau tìm cách giải

quyết”

“Mình sợ lắm, Tonkla”

“Đừng sợ. Mình sẽ ở bên cậu” Tonkla ôm cô vào lòng, bàn tay dịu dàng xoa nhẹ

sau lưng.

“Còn nếu lá thư có tên mình và Champ, cậu sẽ chọn bảo vệ ai?”

“Cậu. Lúc nào cũng là cậu” Giọng Cherine run rẩy, nhưng ánh mắt lại vô hồn.

“Cậu thích mình hơn sao?”

“Ừ”

“Mình yêu cậu, Cherine. Cậu có thể nói với mình bất cứ điều gì. Mình sẽ bảo vệ

cậu”

“Cảm ơn cậu”

“Kể cả chuyện của Fai”

“Fai?” Cherine cứng người, lập tức lùi lại.

“Mình nói chuyện mà cậu và Fai đã làm để trêu chọc người khác. Mình thấy Fai

đưa cho cậu một lọ gì đó trước khi vào phòng. Mình biết đó chỉ là tai nạn. Mình

chỉ…”

“Im đi! Đừng bao giờ nhắc lại chuyện đó nữa, nghe chưa?” Giọng Cherine bỗng

trở nên sắc lạnh.

“Được rồi”

“Quay lại phòng đi. Tối gặp”

“Ừ”

Tonkla rời đi, còn Cherine đứng đó, hai tay đan chặt vào nhau để che giấu sự run

rẩy.

Cô chưa bao giờ nghĩ có ai đó nhìn thấy.

Cô và Fai chỉ định chơi một trò đùa nho nhỏ…

Nhưng ai có thể ngờ, mọi thứ lại thành ra bi kịch như thế này!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.