Jade đứng nép mình sau cánh cửa. Tiếng huýt sáo mỗi lúc một gần, lanh lảnh và
đầy chế giễu, khiến sự khó chịu dâng lên trong anh. Nhớ lại những gì Thanakorn
đã nói về phòng làm việc của vị bác sĩ kia, Jade đoán rằng Phut đã có vấn đề tâm
lý, có lẽ ngay từ những ngày còn làm giám định y khoa.
Những lời khuyên, những câu nói hắn dành cho Fai, chẳng qua chỉ là sự kích
động tội ác.
“Tôi cũng thích chơi trốn tìm lắm, nhất là vào ban đêm”
Rầm!
Âm thanh đồ vật bị xô đổ tiến lại gần hơn. Giọng nói lạnh lùng, đầy vẻ trêu ngươi
của Phut cố tình làm con mồi kinh sợ.
“Khi một người đang trốn và sắp bị phát hiện, tim họ đập rất nhanh, cảm giác vừa
phấn khích vừa sợ hãi. Bản năng mách bảo họ phải tìm nơi ẩn nấp khác… và đó
chính là lúc họ bị tóm. Có đúng không, Đại úy?”
Jade siết chặt khẩu súng trong tay. Bắt sống Phut sẽ có lợi cho phiên tòa,
nhưng nếu cần thiết, anh sẽ không ngần ngại nổ súng.
“Chúng ta chơi một trò nhé, Đại úy? Trò này gọi là ‘This or That’ (Cái này hay Cái
kia). Chỉ có hai lựa chọn thôi. Dễ mà, phải không?”
Jade dùng lưỡi đẩy vào má để giải tỏa cơn bực bội đang dồn nén. Anh đã quá
chán ngấy những trò chơi bệnh hoạn này. Anh bước ra khỏi cánh cửa, chĩa thẳng
súng vào Phut.
“Tim hay đầu? Anh muốn viên đạn ghim vào đâu?”
Phut không hề tỏ vẻ sợ hãi. Hắn mỉm cười, bình thản suy nghĩ về câu trả lời.
“Tôi sẽ chọn đầu. Dù sao vẫn có một cơ hội nhỏ để sống sót,” Phut đáp lại một
cách chân thật đến rợn người. “Đến lượt tôi… Giữa em trai cậu và Thanh tra
Kamin, cậu chọn ai?”
“Ý anh là sao?”
“Thế là phạm luật rồi. Cậu chỉ được chọn, không được hỏi” Phut đứng chắn trước
cánh cửa hầm. Một tay hắn cầm súng, tay kia là một lọ thủy tinh chứa đầy bột
đen, sẵn sàng ném đi bất cứ lúc nào.
“Bỏ cái đó xuống!” Jade nhớ lại lời cảnh báo của Mirin. Lọ đó chứa chất bắt lửa
(pyrophoric). Nếu nó rơi xuống và vỡ ra, Jade sẽ gặp nguy hiểm chết người.
“Quyết định đi”
Đoàng!
Jade bắn một phát giữa hai chân Phut và lại chĩa súng về phía đầu hắn.
“Bỏ cái đó xuống!”
“À, Đại úy, cậu không tôn trọng luật chơi gì cả. Thảo nào người ta nói không thể
tin tưởng cảnh sát được” Nụ cười của Phut tắt hẳn, thay vào đó là vẻ lạnh lùng.
“Hãy chọn đi. Em trai cậu, người chỉ còn sống được một thời gian ngắn, hay
Thanh tra Kamin, người cũng đang gặp nguy hiểm. Nếu cậu chọn Thanh tra, tôi
sẽ buông tha cho cậu, nhưng cái lọ này sẽ rơi xuống chung với em trai cậu. Còn
nếu cậu chọn em trai, tôi sẽ cất cái lọ đi và chúng ta sẽ tiếp tục “vui vẻ” với nhau.
Cậu quyết định thế nào?”
Jade nhắm nghiền mắt, một hơi thở dài thoát ra nặng nề. Anh từ từ hạ súng, rồi
đột ngột bật cười khùng khục như một kẻ điên loạn.
“Lựa chọn ư? Haha, anh gọi đây là một sự lựa chọn sao?” Tiếng cười lớn của
Jade vang vọng, đầy vẻ cợt nhả như vừa nghe được một trò đùa lố bịch. “Anh biết
đấy, tôi không giỏi chơi trò chơi”
Phut nhíu mày, không thể đoán được âm mưu nào đang ẩn sau sự điên rồ của
Jade. “Thật sao?”
“Phải, tôi thà phá luật còn hơn”
Chỉ trong một cái chớp mắt, Jade đã giơ súng lên. Đoàng! Đoàng! Hai phát
súng khô khốc vang lên, găm vào cánh tay trái, rồi đến chân phải của Phut. Một
lọ thủy tinh gần đó rơi xuống và vỡ tan thành mảnh vụn.
Không một giây do dự, Jade thúc mạnh vào người Phut, khiến hắn ngã lăn xuống
cầu thang dẫn xuống tầng hầm. Phut đau đớn lộn nhào, còn Jade thì nhanh chóng
nhảy theo, dùng giày đạp mạnh lên ngực kẻ ác.
“Năm phút. Mình chỉ có bấy nhiêu đó” Lời cảnh báo của Mirin về chất pyrophoric
chỉ có năm phút để phản ứng chạy qua đầu Jade. Anh biết mình chỉ có nhiêu đó
thời gian để đưa Jay ra ngoài, rồi quay lại cứu Kamin. Anh sẽ không chọn một
trong hai, anh sẽ cứu cả hai.
Phut gầm gừ, bò lết về phía chiếc TV đã tắt. Hắn dùng một hòn đá đập vỡ màn
hình, sau đó lôi ra thêm vài lọ hóa chất nữa, ném chúng xuống sàn, kèm theo
tràng cười điên dại. “Không một ai sống sót thoát khỏi đây được đâu! Tất cả
chúng ta sẽ chết!”
Jade cõng em trai mình, Jay, lao nhanh lên nhà. Bộ đàm trên người Jay kêu bíp
bíp, Jade liền chụp lấy.
“Chúng tôi đang ở cửa ra vào, chuẩn bị tiến vào ngay,” giọng nói từ đầu dây bên
kia vang lên.
“Nhanh lên, gọi cả cứu hỏa nữa!” Jade dứt khoát đáp, liếc xuống cầu thang tối
tăm.
Mặc dù Jay đã nằm an toàn trên lưng, nỗi lo lắng dành cho Kamin vẫn siết chặt
lồng ngực anh. Nhưng anh phải tập trung. Nếu mất tập trung lúc này, anh sẽ
không cứu được bất kỳ ai cả.
Anh đóng sầm cửa tầng hầm lại để câu thêm chút thời gian, rồi đưa Jay ra ngoài,
đặt cậu tựa vào một gốc cây dễ thấy.
“Anh sẽ vào giúp Kamin. Cảnh sát đang đến rồi. Đừng tắt đèn pin đi, nhớ chưa?”
Jade bật đèn pin điện thoại, đặt nó lên đùi Jay như một lời nhắc nhở. Jay yếu ớt
gật đầu, đã không còn sức để thốt lên lời nào.
Jade quay trở lại căn nhà đang chờ chực bùng cháy. Anh chỉ còn vỏn vẹn năm
phút.
Trên lầu, Kamin đã dùng dây thừng trói Fai vào ghế một cách cẩn thận, sợ cô ta
trốn thoát hoặc có hành động bất ngờ. Dù lo lắng cho Jade sau khi nghe thấy
tiếng súng nổ, anh vẫn đặt niềm tin tuyệt đối vào người đồng đội.
Fai nhận ra sự lo lắng của anh. “Kể cả anh không nói, tôi cũng biết anh đang lo
lắng đấy”
Kamin phớt lờ cô ta, tập trung tìm cách ngắt điện ở cái lồng để giải thoát Champ.
“Anh nghĩ cứu một người như vậy là đúng sao, Thanh tra Kamin? Tôi mới là
người cần được giúp đỡ đây. Tôi mới là người cần công lý và lòng trắc ẩn!” Giọng
Fai đầy phẫn uất.
Kamin lạnh lùng đáp trả: “Cô đã thử đếm xem mình đã cướp đi bao nhiêu sinh
mạng vì sự trả thù của cô rồi chưa? Nó có làm cô đỡ đau khổ hơn không?”
“Đỡ đau hay không không quan trọng,” Fai nghiến răng. “Quan trọng là họ phải
cảm nhận được nỗi đau của tôi”
Kamin phát hiện điểm nối điện nằm gần cửa sổ. Anh mở cửa và thò tay ra ngoài
để ngắt nguồn điện từ bên ngoài.
“Dừng lại đi, Thanh tra! Tôi sẽ không để anh giải thoát cậu ta đâu!”
Fai, đang bị trói, trở nên tuyệt vọng. Nếu Kamin giải thoát được Champ, toàn bộ
kế hoạch của cô ta sẽ bị phá hỏng. Lợi dụng khoảnh khắc Kamin đang chúi người
ở cửa sổ, cô ta dùng hết sức mình bật dậy khỏi ghế và lao tới, đẩy mạnh anh ra.
Với phản xạ nhanh nhạy của một cảnh sát, Kamin bám chặt lấy mép cửa sổ. Anh
đang cố gắng vượt vào thì Fai xuất hiện, khuôn mặt lạnh lùng và giận dữ. Cô ta
biến mất trong chớp mắt rồi trở lại, đôi tay cô ta đã được giải phóng.
“Tôi đã cảnh báo anh rồi,” Fai chậm rãi giơ con dao của chính Kamin lên, đặt
lưỡi thép sắc lạnh lên những ngón tay anh đang bấu víu vào bệ đá. “Tất cả mọi
người phải trả giá cho những gì họ đã gây ra. Bất cứ ai cản đường, đều sẽ phải
chết”
“Ah!” Một tiếng rên khẽ thoát ra khi mũi dao từ từ cứa vào ngón út của Kamin.
Anh cắn chặt môi, nén lại cơn đau buốt. Máu đỏ thấm loang, nhuộm thẫm bệ cửa
sổ.
Fai lạnh lùng nhìn những ngón tay đang rỉ máu, rồi chuyển ánh mắt sang Champ
– người bắt đầu có dấu hiệu tỉnh giấc. Chỉ còn một bước chân nữa, cô ta sẽ giành
chiến thắng cuối cùng trong Trò chơi này.
Lưỡi dao chạm đến ngón trỏ của Kamin, cứa sâu, lẹm vào tận xương. Bàn tay
trái đau đớn buông thõng, chỉ còn cánh tay phải cố gắng bám trụ. Sức nặng của
cơ thể anh là quá lớn đối với một cánh tay đơn độc. Kamin gắng gượng trèo lên,
anh biết ngã từ độ cao hai tầng lầu không thể giếc chết mình, nhưng anh sẽ
không bao giờ còn cơ hội cứu giúp Champ.
“Tôi rất thích cách anh làm việc, Thanh tra. Anh đã cố gắng hết sức trong vụ án
này. Nhưng nếu anh ngã, tôi sẽ là hung thủ, và Champ sẽ là nạn nhân. Có lẽ hắn
sẽ chết như một nạn nhân vô tội. dù bản chất hắn cũng đầy tội lỗi như bất cứ
ai khác”
Fai rút một chiếc điều khiển từ túi áo, ngắt nguồn điện mà cô ta đã bật từ nhiều
tuần trước. “Anh biết không, khi Champ nghe nói tôi có thai, hắn đã vui mừng đến
nỗi tôi đã thực sự nghĩ chúng tôi sẽ xây dựng một gia đình. Tôi đã đưa hắn đến
ngôi nhà này và nói rằng tôi mua nó để chúng tôi sống chung sau khi kết hôn.
Nhưng giờ đây, thay vì là tổ ấm, nó sẽ là một nấm mồ”
Fai nâng con dao lên và đâm thẳng vào bàn tay còn lại của Kamin, bỏ mặc anh
ở đó. Cô ta phớt lờ số phận của viên cảnh sát, nhặt chiếc chìa khóa trên sàn để
mở lồng và bước vào.
“Chào Champ”
“Fai”
“Đây là lần cuối cùng chúng ta nhìn nhau như thế này. Lần cuối cùng một trong
hai chúng ta còn sống” Fai vớ lấy một chiếc rìu và bước về phía Champ, người
đang cố gắng lùi lại cạnh Cherine.
“Nhìn tình yêu của cậu đi, Champ. Giờ cô ta đang ở dưới địa ngục mất rồi”
“Chính cô mới là người phải xuống địa ngục!” Champ hét lên, và Fai khẽ cười
trước sự thay đổi giọng điệu của cậu ta.
“Địa ngục thì quá dễ. Cái chết thì quá nhẹ nhàng. Một kẻ như cậu phải sống
trong cái gọi là địa ngục trần gian”
Fai dùng rìu bổ mạnh vào chân phải của Champ, khiến cậu ta la lên thảm thiết.
Đúng lúc đó, Jade chạy vào.
Anh thấy con dao đang găm trên bàn tay ai đó ở cửa sổ, không thấy Kamin đâu,
anh liền chạy tới giúp.
“Min!”
“Jade” Kamin thấy vẻ lo lắng trên mặt Jade và hiểu rằng tiếng la hét kia là của
Champ.
“Rút con dao ra ngay”
“Sẽ đau đấy”
“Rút ra rồi ngăn hai người kia lại! Nhanh!”
Jade nhìn Fai, rồi nhìn bàn tay Kamin đang bị găm dao.
Anh nắm lấy cán dao và nhìn Kamin.
“Tôi đếm đến ba”
Kamin nhanh chóng gật đầu.
“Một, hai…”
“Ah!”
Jade dứt khoát rút con dao ra ngay lập tức mà không cần đếm đến ba. Anh đỡ
Kamin lên và tựa cậu vào tường.
“Giữ chặt vào” Jade dùng khăn tay băng tạm vết thương ở cổ tay Kamin.
“Ngăn Champ lại”
“Người cầm rìu đâu phải là trẻ con đâu, Min” Anh nhìn Fai, người đang thờ ơ
nhìn cái chân gần như đứt lìa của Champ.
“Jade, Fai không muốn giếc Champ”
“Ý cậu là sao?”
“Cô ta muốn Champ trở thành kẻ giếc người trong vụ án này”
Jade nhíu mày và bước vào trong lồng. Fai buông rìu xuống, quay sang nhìn Jade
với vẻ mặt bình thản.
“Fai, mọi chuyện kết thúc rồi. Tất cả những kẻ làm sai đều đã phải trả giá. Chấm
dứt chuyện này thôi”
“Không, nó chưa kết thúc” Mắt Fai ngấn lệ.
“Dù bao nhiêu người trong số họ chết đi, tôi vẫn thấy đau. Dù cái chết của họ
có đau đớn đến đâu, tôi vẫn cảm thấy y hệt như cái ngày họ làm tổn thương tôi”
“Hãy ra đây và thú nhận mọi thứ. Hình phạt của cô sẽ nhẹ nhàng hơn” Jade cố
gắng trấn an Fai, nhưng cô ta chỉ cười và lắc đầu.
“Cậu ta không xứng đáng được ra ngoài và tiếp tục làm tổn thương người khác”
Fai quỳ xuống và nhắm mắt lại. Cô biết Champ đã nhặt con dao bên cạnh xác
Cherine và giờ cậu ta đang cầm nó trên tay.
“Tôi sẽ giếc cô, Fai!”
“Dừng lại, Champ!” Jade bắn vào vai Champ, nhưng đã quá muộn. Con dao
cứa vào cổ Fai, máu tuôn ra xối xả.
Tiếng còi xe cứu thương và cảnh sát hú vang bên ngoài. Jade chạy đến bên Fai,
cởi áo sơ mi của mình để ép cầm máu vết thương, nhưng vết cắt quá sâu. Fai,
trong hơi thở hấp hối, trao một chiếc USB cho Jade và trừng mắt nhìn Champ đầy
thù hận. Đôi mắt đỏ ngầu của cô ta khiến Champ run rẩy, lẩm bẩm rằng mình
không cố ý.
Ngay cả trong hơi thở cuối cùng, Fai vẫn tràn ngập thù hận, và cô ta chết đi khi
trò chơi còn dang dở.
…
Kamin vuốt mắt cô cho nó khép lại. Fai chưa bao giờ có ý định bỏ trốn. Cô ta coi
mình là nạn nhân cuối cùng của nỗi đau này. Bằng cách chết dưới tay Champ,
cô đã biến cậu ta thành kẻ giếc người có chủ đích.
Cảnh sát ùa vào và bắt đầu dọn dẹp hiện trường. Nhìn thấy ngọn lửa đã được
dập tắt dưới tầng hầm, các thi thể, và súng đạn, họ nhận ra đây là một trong
những vụ án nghiêm trọng nhất trong nhiều năm qua.
“Đại úy, chúng tôi đã dọn dẹp xong tầng hầm. Lửa đã tắt. Chúng tôi tìm thấy một
người đàn ông bị thương rất nặng, nhưng còn sống”
“Còn Jay thì sao?”
“Chúng tôi đã đưa cậu ấy đi bệnh viện bằng một xe cứu thương khác rồi”
“Đưa Thanh tra đi” Jade rút tay khỏi cổ Fai, xác nhận cô ta đã chết. Anh nhắm
mắt lại rồi nhìn Champ. “Đưa cậu ta đến bệnh viện và tạm giam với tư cách nghi
phạm. Không bảo lãnh, không thăm nuôi, không được liên lạc với bất kỳ ai trừ
tôi”
Jade ra lệnh cho cấp dưới rồi đỡ Kamin đứng dậy.
Họ bước đi trong im lặng về phía lối ra. Trong trò chơi này, không một ai chiến
thắng. Các nạn nhân đều chết dưới tay Fai và Phut.
Phut không thắng, hắn bị bỏng nặng và phải đối mặt với phiên tòa. Jay không
thắng, cậu bị ám ảnh bởi những ký ức. Champ không thắng, cậu mất đi một chân
và phải chịu tội danh giếc người. Cảnh sát không thắng, vì đã để một cô gái trẻ
phải chịu đựng quá nhiều. Fai, dù tin rằng mình đã thắng, nhưng cũng thất bại,
không thể giải thoát khỏi nỗi đau ngay cả khi đã chết.
Trò chơi kết thúc mà không có người chiến thắng nào, chỉ toàn những kẻ thua
cuộc ở các cấp độ khác nhau.
Jade ngồi trên chiếc xe cứu thương thứ ba đang trên đường tới bệnh viện.
Anh mặc cho các nhân viên y tế chăm sóc vết thương ở tay Kamin, ngồi đó thất
thần.
“Đại úy, Jade, Jade!” Kamin nhẹ nhàng chạm vào tay Jade để thu hút sự chú ý
của anh.
“Sao thế?”
“Cậu đến gặp Jay ở bệnh viện đi. Tôi sẽ lo liệu vụ án”
“Đừng lo, tôi ổn” Jade vuốt má Kamin, lòng anh đang cồn cào lo lắng cho em trai
mình trong tình trạng nguy kịch.
Kamin nhìn Jade đầy quan tâm. Dù đã bị đuổi khỏi vụ án, anh vẫn có thể giúp
điều phối công việc. Anh biết hai anh em họ chỉ có nhau và hy vọng họ sẽ mãi như
vậy.
Vụ án này đã cướp đi quá nhiều sinh mạng và nó cần phải được khép lại.