Lăng Tâm nghe tiếng gọi, lập tức chạy tới.
Chỉ thấy trên đất nằm một cậu bé chừng tám, chín tuổi, có lẽ bị thương ở đầu,
mặt đầy vết máu khô.
Quần áo là loại vải thô của nhà nghèo, hư hỏng nghiêm trọng.
Phần cơ thể lộ ra mơ hồ có thể thấy nhiều vết thương.
“Nương, hắn có phải chết rồi không?” Đại Bảo tuy chỉ sáu tuổi, nhưng con nhà
nghèo sớm phải trưởng thành.
Tuy chỉ kém Tứ Bảo hai tuổi, nhưng tâm trí lại lớn hơn rất nhiều.
Lăng Tâm ngồi xổm xuống, đặt tay lên ngực cậu bé.
Có nhịp tim!
Nàng cũng không biết vì sao, thở phào nhẹ nhõm một hơi lớn: “Chưa chết, ngủ
rồi!”
Không muốn dọa đến mấy đứa nhỏ khác, nàng bảo Đại Bảo dẫn chúng đi chơi.
Cậu bé đang hôn mê, hơi thở yếu ớt.
Chưa chết, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở.
Nàng không phải y sư, không có bản lĩnh cứu tử phù thương, chỉ đành thử vận
may.
Vội vàng gọi mẫu thân: “Nương, đem thủy nang cho ta!”
Vu Thu Hà lập tức ôm thủy nang chạy lon ton tới, rồi sau đó ngồi xổm bên cạnh
quan sát.
Lăng Tâm trước tiên cho tiểu hài tử uống nước.
Ban đầu nước sẽ trào ra, sau vài ngụm, tiểu hài tử liền mãnh liệt hút mấy ngụm.
“Nước đường!” Ngũ Hoàng tử không nhớ mình đã bao lâu không được uống
nước đường rồi.
Miền Tây hoang vu vốn đã thiếu nước trầm trọng, cộng thêm hai ngày ẩn nấp này,
y gần như chưa ăn chút gì.
“Đúng là nước đường, uống vào ngươi sẽ dễ chịu hơn chút! À, ngươi là ai, có biết
mình bị thương thế nào không?” Lăng Tâm không hy vọng mình cứu phải một kẻ
vong ân, lại tự chuốc lấy phiền phức.
“Ta. ta tên Bạch Nguyệt” Bạch Nguyệt vừa nói xong tên mình, liền lại rơi vào
hôn mê.
Dù khuôn mặt đầy vết máu, vẫn thấp thoáng thấy sắc đỏ.
Phát sốt rồi!
Lăng Tâm: “” Một phu quân tàn phế chưa đủ, lại thêm một kẻ hôn mê nữa à?
Vứt đi.
Nước đã cho rồi!
Nàng từ dược phòng tìm thấy thuốc hạ sốt cho y uống, rồi sau đó làm sạch
vết thương cho y.
Nơi nghiêm trọng nhất lại ở trên mặt, từ trán đến phía trên mắt, gần như đều bị va
đập nát bươm.
May mắn thay, vết thương không quá sâu.
Làm sạch vết thương, lại lau sạch khuôn mặt, để lộ dung mạo vốn có.
Là một tiểu hài tử có dung mạo cực kỳ xuất chúng, mày râu thanh tú, làn da cũng
vô cùng đẹp.
Nàng không nhịn được khẽ nhíu mày.
Xem thế nào thì hài tử này cũng không giống người lớn lên ở thôn dã.
Thôi vậy! Cứu rồi thì cứu rồi!
Huống hồ, cũng chưa chắc đã cứu sống được.
“Ta có thể làm chỉ có chừng này, có sống được hay không, thì phải xem chính
ngươi!” Lăng Tâm lại rót thêm chút nước cho y.
Trước giờ Ngọ y có thể tỉnh lại, y lại nguyện ý đi theo bọn họ, nàng liền cho y đi
theo.
Mấy tiểu đậu đinh, dường như rất thích y nên cứ vây quanh y mà nhìn.
Đến giờ Ngọ, thôn trưởng ra lời, không đợi nữa.
Con gái của y chưa trở về.
Thôn trưởng phu nhân Lý thị khóc rống lên: “Đó là nữ nhi ruột thịt của chàng, sao
chàng có thể bỏ mặc nó không lo? Nó còn chưa gả chồng, nếu gặp phải kẻ xấu,
sau này nó biết sống thế nào đây?”
Nhưng nàng lại làm sao có thể xoay chuyển quyết định của nam nhân?
Thôn trưởng trong lòng cũng khó chịu, nhưng y không thể vì một nữ nhi mà để
những người khác trong nhà rơi vào hiểm cảnh.
Y ra lệnh cho đại nhi tử ép vợ mình đi, đoàn người chuẩn bị xuất phát.
Trước khi khởi hành, Lăng Tâm liếc nhìn Bạch Nguyệt.
Nàng hữu tâm vô lực.
Cái xe kéo chỉ có bấy nhiêu, không thể bắt mấy đứa nhỏ xuống đất mà đi bộ.
Chỉ đành nhẫn tâm vứt bỏ y.
moi-thu/chuong-13-lang-tam-cang-ngay-cang-thich-nguoi-cha-nayhtml]
Ai ngờ, nàng vừa quay người, vạt váy ở mắt cá chân đã bị kéo nhẹ một cái.
Lăng Tâm: “” Thế mà lại tỉnh rồi ư!?
“Ngươi cảm thấy thế nào?” Đã tỉnh rồi, có thể giúp thì giúp một chút.
Đây cũng coi như là ý trời vậy.
“Đa tạ cô nương!” Bạch Nguyệt cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Lăng Tâm sờ trán y, thấy đã hạ sốt: “Chúng ta phải đi rồi, ngươi muốn đi cùng
chúng ta, hay có dự định khác? Ta có thể đưa ngươi đến trấn gần nhất”
“Ta có thể đi theo các ngươi không?” Bạch Nguyệt cũng không biết tại sao, người
nữ nhân trước mắt lại khiến y tin tưởng một cách khó hiểu.
Dường như chỉ có đi theo nàng, y mới có đường sống.
“Ngươi có thể tự đi không? Thử xem!” Lăng Tâm cũng không do dự nữa.
Xe kéo căn bản không còn chỗ trống cho y nằm.
Bạch Nguyệt thử đứng dậy.
Mèo Dịch Truyện
Tuy không còn nhiều sức lực, nhưng cũng chưa đến mức không thể đi được.
Nơi đây quá gần doanh trại của bọn man di, dù thế nào y cũng phải rời xa một
chút.
Lăng Tâm thấy ý chí sinh tồn của y rất mạnh, trong lòng ít nhiều cũng có chút
thích thú.
Nàng từ trong bọc hành lý lấy ra một cái màn thầu đưa cho y: “Trước khi lên
đường ngươi hãy ăn cái này, đừng để người khác nhìn thấy!”
Hai ngày lang thang, Bạch Nguyệt biết thức ăn và nước uống không thể tùy tiện lộ
ra, liền dùng hai tay che lại nhanh chóng đưa vào miệng.
“Tiểu ca ca, uống nước!” Ngũ Nha với giọng non nớt ngọt ngào, đưa thủy nang
cho y.
“Đa tạ!” Bạch Nguyệt nhận lấy, chỉ nhấp một ngụm nhỏ.
Y biết nước quý giá đến nhường nào.
Thức ăn xuống bụng, y cảm thấy cả người tinh thần hơn rất nhiều.
Chỉ là. chưa đi được bao xa, y lại bắt đầu phát sốt, người cũng có chút mơ
màng.
Đây là trên đại lộ, xung quanh quá nhiều lưu dân, muốn cho y uống thuốc uống
nước đều không dễ dàng.
Chỉ đành để y lên xe ngồi chen chúc cùng mấy tiểu oa nhi.
Đoạn đường tiếp theo, tốc độ nhanh hơn rất nhiều.
Ai nấy đều sợ những man binh giếc người không chớp mắt sẽ đuổi theo.
Thời tiết vẫn nóng bức, lại đi vội vàng, ai nấy đều khổ không tả xiết.
Đặc biệt là những lão nhân và tiểu hài tử lớn tuổi, rõ ràng không theo kịp đoàn.
Trong số đó có cả Hà Ngọc Hoa, hầu như đi song song với Lăng Tâm ở cuối
đoàn.
Nhìn thấy Bạch Nguyệt đang mơ màng cùng một lũ trẻ con trên xe kéo, nàng ta
tức giận không chịu nổi: “Đứa nghiệt chủng từ đâu ra mà dám ngồi xe kéo nhà ta?
Lão nương còn chưa lên đây, mau cút xuống, để lão nương lên ngồi!”
Vừa nói, nàng ta liền vươn tay muốn kéo Bạch Nguyệt chưa từng gặp mặt.
Nàng ta là trưởng bối, người trẻ tuổi thì phải nhường nàng ta.
Bạch Nguyệt đang suy yếu, suýt chút nữa bị lôi xuống, may mà Lăng Tâm kịp thời
tóm lấy y.
Nàng chưa từng thấy kẻ nào vô liêm sỉ đến vậy, lại còn nói năng đầy lý lẽ.
Hà Ngọc Hoa thấy Lăng Tâm ngăn cản mình, tức đến giậm chân, hoàn toàn quên
mất cảnh tượng mình từng bị nàng dọa sợ trước đây.
“Ngươi là có ý gì? Đứa nghiệt chủng này từ đâu ra? Ngươi đúng là vô nhân tính,
thà để người ngoài ngồi, cũng không để ta, mẹ chồng ngươi ngồi” Bắt đầu la
khóc ầm ĩ.
Nàng ta trông có vẻ như một người không còn sức lực để đi sao?
Những lão nhân khác cũng không có xe ngồi, cũng hùa theo: “Trăm sự hiếu đứng
đầu, dù sao nàng ta cũng là mẹ chồng ngươi, làm gì có chuyện để lão nhân đi bộ,
lại để người ngoài ngồi xe?”
Lăng Tâm thật sự không ngờ Hà Ngọc Hoa còn dám đến gây sự: “Xe kéo là do
cha ta đẩy, nếu người không sợ bị người đời cười chê khi ngồi xe của nhạc phụ,
người cứ việc lên xe!”
Hiếu? Để ngươi chọn giữa hiếu và lễ nghĩa liêm sỉ.
Tư tưởng phong kiến của thời đại này, tuyệt đối không cho phép loại chuyện này
tồn tại.
Bị người ta biết là ngồi xe do nhạc phụ đẩy, e rằng sẽ bị cười chê cả đời.
Người trong cuộc Lăng Chí Phong hoàn toàn không hiểu ý của hai người, chỉ cười
ngây ngô nhìn xe kéo, rồi lại nhìn Hà Ngọc Hoa.
Dường như rất hoan nghênh nàng ta lên ngồi vậy!?
Lăng Tâm càng ngày càng thích vị phụ thân này.
Hà Ngọc Hoa cực kỳ lúng túng, chỉ muốn có một cái lỗ mà chui xuống, khuôn mặt
đầy nếp nhăn cũng chợt đỏ bừng: “Ta đánh chết ngươi cái đồ lắm mồm, lời gì
cũng dám nói ra!”
Vừa nói liền xắn tay áo lên định đánh Lăng Tâm, nàng ta càng lúng túng thì ra
tay càng mạnh.