Cuộc Sống Của Tôi Biến Thành Trò Chơi

Chương 27



Đối với một người bình thường mà nói thì cấp độ này đã rất mạnh rồi, dù sao cấp

độ ở đây là tính theo giới yêu tinh.

Ví dụ Hắc Hùng tinh trong cục quản lý đại khái ở cấp S bởi vì sức lực của gấu đen

thường khá lớn.

Trên mặt người đó nở nụ cười nhạt, nếu không phải vừa nãy dùng thiết bị kiểm

tra yêu tinh chuyên dụng mà không phát hiện ra vấn đề gì, e rằng cô đã nghi ngờ

người này thực sự là yêu tinh rồi.

Dù sao thì đối với người bình thường, sức lực của cô quá lớn.

“Cô có từng gặp phải trải nghiệm đặc biệt nào không?”

Giang Mãn Y rụt tay lại, tự hỏi rốt cuộc đây là nơi nào.

Thành thật mà nói thì biển số nhà che giấu như vậy mà chỉ ghi mỗi địa chỉ, lại còn

có thể đưa cô ra khỏi đồn cảnh sát thì chắc chắn không phải người thường.

Hơn nữa, kết quả kiểm tra là cấp B, sức mạnh mà cô áp chế đại khái là cấp 6.

Lẽ nào đây là nơi thu nhận những người có năng lực đặc biệt?

Người đó rõ ràng nhìn ra cô đang lơ đãng nên khẽ ho một tiếng kéo suy nghĩ của

Giang Mãn Y trở về.

“Không có, từ lúc tôi sinh ra đã như vậy rồi”

Giang Mãn Y cũng không sợ người này đi điều tra. Dù sao sức lực có thể khống

chế mà, cô cứ nói từ khi cô hiểu chuyện đã luôn tự khống chế mình như một

người bình thường là được rồi.

Nếu thật sự không được thì nói rằng hồi nhỏ cô bị nhện cắn một phát, biến dị

thành người nhện gì đó rồi vì sợ hãi và không tin tưởng nên không dám nói thật.

Người đó thấy cô thành thật thì gật đầu: “Có cần tôi đưa cô về đồn cảnh sát

không?”

Theo lý mà nói, người này đã không phải yêu tinh thì cũng không thuộc quyền

quản lý của họ.

Đây hẳn là thuộc phạm trù những người có năng lực đặc biệt, trên thế giới luôn có

vài người khác thường.

Chỉ cần lập hồ sơ xong, đảm bảo là công dân tốt không gây hại cho xã hội là

được.

Mà cô là người đã giải cứu những đứa trẻ bị bọn buôn người bắt cóc thì rõ ràng là

một công dân tốt rồi!

Lúc này, Giang Mãn Y nhìn mấy chữ lớn hiện ra trong đầu mình mà chìm vào suy

tư.

[Vầng sáng lấp liếm đã có hiệu lực]

Vậy là. Cô đã lấp liếm thành công rồi ư?

Giang Mãn Y rất hài lòng, sau đó tiện miệng hỏi một câu: “Vậy sức mạnh lớn như

vậy của tôi có thể là do nguyên nhân gì gây ra?”

Người đó nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Có lẽ là do cô bẩm sinh đã có sức mạnh

lớn”

Giang Mãn Y: ..

Cái vầng sáng lấp liếm này rốt cuộc là lấp liếm người khác hay lấp liếm

chính cô vậy trời!

Sau khi người đó đưa Giang Mãn Y về đồn cảnh sát, cũng đã nói chuyện với Dư

Uẩn Hòa và thông báo rằng Giang Mãn Y không phải yêu tinh mà thuộc phạm trù

người có năng lực đặc biệt.

Nói chung, những người có năng lực đặc biệt như vậy thường sẽ bái sư học nghệ

ví dụ như vị đạo trưởng của đạo quán nào đó bẩm sinh đã có âm dương nhãn.

Hồi nhỏ ông ấy đã có thể nhìn thấy quỷ, sau đó gia đình đã đưa ông ấy đến đạo

quán bái sư học nghệ.

27.html]

Bây giờ đã là một đạo trưởng rất nổi tiếng.

Cũng chính sau khi ngươig đó rời đi, Dư Uẩn Hòa cuối cùng cũng nhận được điện

thoại từ vị đạo trưởng do cấp trên phái đến.

“Alo? Xin chào, làm phiền đạo trưởng trực tiếp đến hiện trường vụ án nhé, chỗ

chúng tôi đang bị phóng viên vây kín rồi”

Vừa rồi Giang Mãn Y đi theo người đó ra ngoài đều là đi cửa sau vì sợ bị phóng

viên bao vây. Fù sao vụ án bắt cóc này vẫn chưa được hỏi rõ ràng hoàn toàn.

Nhỡ phóng viên đặt câu hỏi mà họ không trả lời được thì hỏng bét.

Hơn nữa, với vụ án kiểu này, nếu thấy đạo trưởng đến đồn cảnh sát, phóng viên

chắc chắn sẽ nhân cơ hội này mà rêu rao rồi viết những thứ mập mờ.

Mặc dù sẽ không nói rõ đạo trưởng có liên quan đến vụ án này nhưng công chúng

lại thích nhất những chuyện thêu dệt.

Đến lúc đó mà bị gắn cho cái mũ ‘tuyên truyền mê tín dị đoan’ thì to chuyện rồi.

Sẽ bị cấp trên phê bình.

Đạo trưởng đành phải lái xe đến ổ buôn người, sau khi đến đó ông ấy dựa vào

quỷ khí còn sót lại ở hiện trường mà phân tích, rồi đưa ra một kết luận.

“Đây là do một con quỷ năm 1999 làm”

Tôn Soái của năm 1999 lúc này đang nghiêm túc gõ chữ, trước đây cậu ta đều

dùng máy tính để gõ, giờ dùng điện thoại gõ chữ vẫn chưa quen lắm.

Nhưng cũng đành chịu.

Dù sao hiện tại cậu ta vẫn còn gánh trên lưng món nợ âm phủ!

Muốn mua nhà ở Địa Phủ thì cậu ta chỉ có thể cố gắng hơn nữa, tuy rằng chết

rồi còn phải làm việc khá khổ sở nhưng đầu thai rồi thì cũng chẳng khác gì.

Ở Địa Phủ ít nhất là mua được nhà, có tiền thì có thể chọn không đầu thai, thích

ăn gì ăn đó, thích uống gì uống đó.

Đầu thai rồi thì lại phải đi học, đọc sách, làm việc lại từ đầu.

Tôn Soái cảm thấy mình nghĩ rất rõ ràng, cậu ta chắc chắn không thể đầu thai

vào nhà mình nữa rồi nên cố gắng kiếm tiền mới là con đường đúng đắn.

Đợi khi cậu ta có tiền rồi, biết đâu còn có thể kiếm được một chân công chức ở

âm gian mà làm, dù sao cậu ta và Mạnh Bà cũng coi như có chút tư tình.

Tôn Soái nghĩ vậy, chỉ cảm thấy mình càng có động lực hơn.

Chủ nợ Giang Mãn Y lúc này đang ăn trưa ở đồn cảnh sát, hiện tại đã là ngày thứ

tư đăng nhập, phần thưởng là một tấm cuộn dịch chuyển.

Anan

Tuy rằng hầu hết các thành phố đều có điểm dịch chuyển nhưng cuộn dịch

chuyển so với điểm dịch chuyển thì tiện lợi hơn nhiều, đại khái giống như sự khác

biệt giữa việc phải ra sân bay đi máy bay và việc sở hữu trực thăng riêng vậy.

Đáng tiếc chỉ có một tấm, phải tiết kiệm mà dùng.

Nói chứ, nếu dịch chuyển đến kho bạc. Khoan đã, hình như dịch chuyển qua đó

rồi không về lại được.

Dừng lại!

“Cô Giang”

Dư Uẩn Hòa với hai quầng thâm mắt bước đến, anh ta cười nói: “Lần này may

nhờ cô Giang đã triệt phá toàn bộ ổ buôn người gồm bốn mươi mốt tên nên mới

cứu được một trăm linh hai đứa trẻ, cũng gián tiếp cứu vớt vô số gia đình có thể

bị tan vỡ vì bọn buôn người”

Anh ta thành khẩn nói.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.