“Thật sự bị thu rồi! Cậu nói xem chúng ta có đòi lại được không?” Người anh em
có vẻ không nỡ mất cây cần câu mấy nghìn tệ của mình, vẻ mặt đau khổ tột cùng.
Dụ Thành Văn thở dài: “Đòi cái gì nữa, cây cần câu đó vốn dĩ đã không sạch sẽ
rồi, chúng ta đi đòi chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ”
“Tôi thấy có lẽ họ không cho chúng ta câu cá ở đây là vì nơi này không sạch sẽ”
Anan
“Lần sau vẫn nên đến khu vui chơi đi”
Hai người cúi đầu ủ rũ quay về, không hề biết rằng thực ra lúc cảnh sát đến cũng
chẳng nhìn thấy một cây cần câu nào.
Lúc này, các lão ngư ở Âm giới thì lại vui mừng khôn xiết, họ vừa giúp Mạnh Bà
một chút việc nhỏ, lại còn lấy được một cây cần câu.
Nào là mồi câu, ghế đẩu nhỏ, đủ thứ.
Các lão ngư ngồi ngay bên bờ Hoàng Tuyền, quăng cần, chẳng bao lâu đã câu
được một cô hồn dã quỷ lên rồi lại ném xuống tiếp tục câu.
Nói ra thì trong Hoàng Tuyền cũng có cá nhưng nhiều hơn là cô hồn dã quỷ hoặc
xương cốt.
Các lão ngư lại ném con cô hồn dã quỷ vừa câu được xuống, sau đó chống nạnh
lớn tiếng mắng: “Cha mày, đừng có cắn cần câu nữa, câu phải quỷ chết đúng
là xúi quẩy!”
Cô hồn dã quỷ: “…”
Nó đói mà!
“Chắc một thời gian nữa tin tức về cái chết của cậu sẽ lan ra khắp nơi” Giang
Mãn Y nhìn đầu quỷ đang tỏa ra mùi kẹo mút, không biết nên nói sao với cậu ta.
“Cậu có muốn báo mộng cho bố mẹ không?”
Đầu quỷ vừa mở miệng, mùi kẹo càng nồng hơn: “Không thèm đâu, mẹ em chắc
chắn sẽ mắng em mất!”
“Tuy em cũng biết mẹ sẽ rất buồn nhưng em không dám nhìn mẹ. Em đã chết
thành ra cái dạng này rồi, mẹ em nhìn thấy chẳng phải sẽ khóc chết sao, ít nhất
cũng phải đợi khi thân thể em mọc ra đã chứ”
Giang Mãn Y xoa đầu quỷ: “Vậy bây giờ đi tìm hung thủ đã giếc cậu”
Cô vẫn như cũ nhận điểm danh ngày thứ năm, hôm nay là ba trăm viên kim
cương.
Kim cương hiện tại vẫn đang ở trạng thái màu xám, Giang Mãn Y nhìn những viên
kim cương trong ba lô mà có một dự cảm chẳng lành.
Dự cảm này được gọi là cửa hàng game.
Đã là buổi chiều, thời tiết vẫn nóng như thường lệ nhưng Giang Mãn Y thì không
cảm thấy gì nhiều, dù sao thì chiếc xe điện nhỏ của cô có chức năng tự động điều
hòa nhiệt độ.
Đầu quỷ thì trốn trong cốp sau xe của cô.
Theo định vị tự động, cô rất nhanh đã đến một con phố, con phố này trông rất náo
nhiệt, xung quanh toàn là quán ăn các loại, ngửi đã thấy thơm lừng.
Khi cô đang đi trên đường, còn nghe thấy hai cô gái nói chuyện: “Cậu không biết
đâu, bánh bao thịt heo của quán đó gần đây ngon thật sự”
“Tiếc là tôi chỉ ăn được một cái, bánh bao bây giờ lại thấy không thơm bằng nữa”
“Tôi oán chắc là thịt heo tươi, loại không ăn gian cân ấy”
“Chắc là tay nghề của ông chủ cũng giỏi, không thì sao mà ngon đến thế”
Giang Mãn Y đi theo định vị, rất nhanh dừng lại trước một tiệm bánh bao tên là
quán bánh bao Lưu Ký.
Buổi chiều, tiệm bánh bao không có mấy khách, Giang Mãn Y bình thản bước vào
gọi vài cái bánh bao. Người phụ nữ mặc đồng phục làm việc tùy tay lấy vài chiếc
từ lồng hấp ra gói lại cho cô.
35.html]
Cô nhìn kỹ hơn, bàn tay người phụ nữ này rất thô ráp, đôi mắt tam giác trông có
vẻ lạnh lùng. Phía sau cô ta, có một người đàn ông đang ngồi trên ghế cầm điện
thoại xem.
Người đàn ông mặc đồ đen, ánh mắt đầu tiên ngẩng lên đủ khiến người ta rụt rè.
Nhưng rất nhanh sau đó, trên mặt ông ta lại lộ ra một nụ cười chất phác.
“Cô bé mua bánh bao à? Bánh bao nhà chúng tôi ngon lắm, cô có thể thử bánh
bao thịt heo”
Giang Mãn Y lắc đầu: “Tôi ăn vài cái này là đủ rồi”
Sau khi rời khỏi tiệm bánh bao, Giang Mãn Y tìm một chỗ mát mẻ, nhìn những
chiếc bánh bao trong tay rồi nhìn cái đầu quỷ đang chảy nước miếng.
“Một tin tốt và một tin xấu, muốn nghe tin nào?”
Đầu quỷ liếm liếm môi: :Tin tốt!”
“Rất tốt, vậy tôi nói tin xấu trước nhé, cơ thể của cậu chắc là đã bị băm thành
nhân thịt làm bánh bao rồi”
Giang Mãn Y nhìn những chiếc bánh bao trong tay: “Cũng không chắc trong này
còn thịt của cậu không nữa”
Đầu quỷ: “!”
“Tin tốt là đã tìm thấy hung thủ giếc cậu rồi. Cậu có quen ông chủ tiệm bánh bao
họ Lưu này không?”
“Tiệm bánh bao?” Đầu quỷ cố gắng nhớ lại: “Quen chứ, là chú Lưu mà. Mỗi lần
em mua bữa sáng, chú Lưu đều cười tủm tỉm với em!”
“Hơn nữa ông ta còn là bố của bạn học em nữa!”
Cậu ta có một bạn học tên Lưu Đồng, hai đứa ngồi trước sau.
Cậu ta thường xuyên chơi với Lưu Đồng vì Lưu Đồng sẽ lén mang bánh bao thịt
cho cậu ta ăn.
“Chị nói là ông ta đã giếc em ư? Nhưng tại sao?” Đầu quỷ không hiểu.
Cậu ta rõ ràng có quan hệ khá tốt với bọn họ mà, Lưu Đồng cũng rất thích cậu ta.
Giang Mãn Y lắc đầu: “Cái này thì tôi cũng không biết”
“Thế này đi, tối nay tôi sẽ cử một con quỷ đến nhà bọn họ xem tình hình thế nào”
Con quỷ này đương nhiên là Tôn Soái, còn về đầu quỷ…
Giang Mãn Y sợ cậu ta vừa vào là lao thẳng vào tủ lạnh của người ta, hơn nữa
nếu để đâuc quỷ nhìn thấy những thứ máu me thì e là sẽ hắc hóa nghiêm trọng
hơn.
Bản thân đầu quỷ vốn dĩ đã trông rất ngốc rồi, nếu hắc hóa thêm nữa thì e là sẽ
ăn cả trời đất.
Đến tám giờ tối, trời tối hẳn, Giang Mãn Y triệu hồi Tôn Soái lên.
Khoan đã, sao cô cảm thấy mình cứ như triệu hồi thần thú vậy!
“Chị ơi, lần này có việc gì thế ạ?” Tôn Soái có một lọn tóc vàng xen lẫn trong mái
tóc đen nhánh, trông rất bắt mắt, lọn tóc vàng lấp lánh trông rất thời trang.
“Cậu còn nhuộm tóc nữa à?” Giang Mãn Y thấy hơi lạ.
Địa Phủ cũng có dịch vụ cắt tóc à? Sao cô không thấy.
Tôn Soái cười cười: “Cái này không phải nhuộm đâu, đây là lần trước giúp cô
xong, ông trời ban cho tôi công đức đó. Cô không thấy đâu, ánh sáng vàng rực
trời, tụ lại bên cạnh tôi trông oai phong lắm”
“Mặc dù cuối cùng chỉ ngưng tụ thành một lọn tóc thế này nhưng tinh túy là ở sự
cô đọng. Đến khi nào công đức của tôi càng ngày càng nhiều, nói không chừng có
thể biến thành một người vàng nhỏ luôn”