“Ý gì vậy, vốn dĩ không định cho khách ăn loại đồ tốt này vì vợ hắn làm nhầm
sao? Cái gì mà loại đồ tốt này, ọe! Hai vợ chồng này đều là đồ thần kinh!”
“Tử hình! Tử hình!”
“Cắt người ra ăn thịt rồi còn nấu xương thành canh xương cho con gái mình uống,
tôi thực sự ghê tởm, tại sao lại có loại người này!”
“Sông Thanh Thủy? Tối hôm kia chúng tôi đã câu cá ở đó, gặp phải cá chết
cắn câu! Không phải là oan hồn của đứa bé đó đang tức giận chứ!”
Anan
Dụ Thành Văn nhìn tin tức này mà sắp phát điên, ông ta run rẩy gọi điện cho
người anh em tốt của mình: “Ông thấy tin tức đó chưa?”
Đầu dây bên kia nhanh chóng truyền đến một giọng nói cũng run rẩy không kém,
rất rõ ràng là cả hai đều nhớ lại cảnh tất cả các cần thủ cùng lúc câu được cá vào
hôm đó.
“Thấy… Thấy rồi”
“Mẹ nó anh em, không lẽ thật sự là cậu ta đang cầu cứu sao. Nghĩ mà xem,
xương bị ném xuống sông chắc cũng được hơn hai tháng rồi, dạo này chúng ta
câu được cá…”
“Không không không, cứ nghĩ theo hướng tốt đi, con sông nào mà chẳng có người
chết”
“Nhưng hôm đó chúng ta câu cá, lại là cá chết cắn câu mà!”
“Hay là chúng ta đi chùa cúng bái, ngay ngày mai, đưa cả vợ con đi nữa, cầu một
lá bùa bình an hay gì đó”
Dụ Thành Văn gật đầu lia lịa: “Được, mai đi luôn!”
Sau khi cúp điện thoại, ông ta xoa ngực, hơi hối hận vì bản thân không nên đi câu
cá ở sông Thanh Thủy.
Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, khiến ông ta đều lo lắng bất an mấy ngày nay.
Không được, ngày mai vẫn phải đưa cả nhà đi chùa cúng bái, xua đi vận xui!
“King king king king king…” Một chuỗi chuông tan học vang lên, trước cổng
trường tiểu học một đám đông phụ huynh đang mong ngóng chờ con.
Giang Mãn Y ở cách đó không xa, lén lút nhét một cây kem vào cốp xe. Sau khi
xác nhận đã nhét vào miệng đầu quỷ thì cô mới tự lấy cho mình một cây kem
ngậm.
Sắp đến kỳ nghỉ hè rồi, thời tiết cũng rất nóng nực, mặc dù cô không hề thấy
nóng, nhưng không ảnh hưởng đến việc cô thèm ăn.
Giờ đây cô đã không còn là cô của ngày xưa với vài trăm tệ tiền tiết kiệm nữa!
Cô đã đạt được tự do kem que rồi!
Mũi tên màu xanh vẫn chỉ vào trường học, cô đứng từ xa nhìn những đứa trẻ “củ
cải nhỏ” mặc đồng phục xanh trắng nối đuôi nhau đi ra.
Từng đứa một hưng phấn như muốn chạy ra khỏi cổng trường, giáo viên đi phía
sau còn quát to: “Tất cả đi chậm thôi!”
“Xếp hàng! Xếp hàng!”
Đám “củ cải nhỏ” lập tức thu liễm lại.
Giang Mãn Y nhìn từng phụ huynh đón con mình đi, thoáng chốc cô nhớ lại hồi
tiểu học bố mẹ cô cũng đón cô như vậy.
Đến khi cô hoàn hồn lại từ hồi ức thì cây kem đã tan chảy nhỏ giọt lên xe điện.
Chiếc xe điện khẽ nhích mình, nước kem chảy xuống đất.
Giang Mãn Y ho khan một tiếng ra hiệu cho Bạch Hổ cẩn thận, khi cô ngẩng đầu
lên thì thấy chỉ dẫn màu xanh đã chính xác chỉ vào một cậu bé đang đeo cặp
sách.
Bên cạnh cậu bé là một người phụ nữ cột tóc đuôi ngựa, mặc áo phông và quần
dài.
Trên mặt cậu bé nở một nụ cười rạng rỡ, tay nhận một xâu kẹo hồ lô từ người
phụ nữ và vui vẻ ăn.
Người phụ nữ thuận tay nhận lấy cặp sách của cậu bé, đeo lên vai mình.
Họ đi trước, Giang Mãn Y đội mũ bảo hiểm chậm rãi đi theo sau.
Cứ thế đi thẳng về phía trước, chầm chậm.
40.html]
Đi khoảng hai mươi phút, người phụ nữ dẫn Hứa Vân vào một cửa hàng quần áo.
Giang Mãn Y đứng bên ngoài quan sát tình hình bên trong, người phụ nữ đặt cặp
sách xuống, ngồi sau quầy thu ngân, còn Hứa Vân thì được một người đàn ông
mặc vest bế lên.
Cả gia đình ba người trông rất hòa thuận.
Trong khi đó, ở cách xa hàng ngàn dặm, Hứa Phi Dương đang lang thang tìm
kiếm đứa con trai duy nhất của mình.
Giang Mãn Y nhất thời cảm thấy trăm mối cảm xúc lẫn lộn.
Ngay lúc đó, mẹ nuôi của Hứa Vân bước ra khỏi cửa hàng quần áo.
Giang Mãn Y cũng cưỡi chiếc xe điện nhỏ bám theo, đợi đến khi cách cửa hàng
một khoảng nhất định thì cô dừng xe điện bên cạnh người phụ nữ.
“Chị ơi, cho em hỏi đường đến lối ra đường cao tốc đi thế nào ạ?”
Văn Tuệ Lệ thấy bên cạnh mình là một cô bé lạ trông khá dễ thương thì tốt bụng
nói: “Em cứ đi thẳng từ đây, có một ngã rẽ cháu đi xuống rồi quay ngược lại là
đến”
Giang Mãn Y gật đầu, nhân lúc bà không để ý thì cô đã dùng bùa nói thật.
Giang Mãn Y thấy ánh mắt bà bắt đầu mơ màng thì bắt đầu hỏi.
“Chị tên gì?”
“Văn Tuệ Lệ”
“Con trai chị tên gì?”
“Dư An”
Hai người đứng nói chuyện nhỏ tiếng, trông như đang trò chuyện phiếm.
Xung quanh không có ai chú ý, Giang Mãn Y vừa hỏi vừa bật điện thoại ghi âm.
“Chị mua đứa bé từ đâu? Tốn bao nhiêu tiền?”
“Cái gì mà mua đứa bé?” Văn Tuệ Lệ có vẻ không hiểu.
Giang Mãn Y nhíu mày: “Chị không biết con trai mình là mua sao?”
Văn Tuệ Lệ thành thật lắc đầu, giọng có chút kích động: “Đây là con của tôi, con
ruột của tôi”
“Dư An ở đâu trước khi hai tuổi?” Giang Mãn Y quyết định đổi cách hỏi.
“An An khi mới sinh ra cơ thể không được tốt, mẹ tôi đưa thằng bé về quê nhờ
một vú nuôi chăm sóc, nói là ở quê dễ nuôi người hơn” Văn Tuệ Lệ nói: “Khoảng
thời gian đó tôi và Chính Đạo đều rất bận, An An lại luôn ốm yếu, sau này thằng
bé đỡ hơn một chút thì chúng tôi mới đón An An về”
Giang Mãn Y nhận ra vấn đề nằm ở đâu, nếu lá bùa nói thật này không có vấn đề
gì thì vấn đề nằm ở chồng của Văn Tuệ Lệ và mẹ cô ta.
Văn Tuệ Lệ rõ ràng không biết chuyện.
“Khi chị sinh Dư An, trên người thằng bé có vết bớt không?”
Giang Mãn Y nhớ lại đặc điểm của Hứa Vân mà cô đã thấy lúc trước, Hứa Vân có
một vết bớt hình tròn ở eo.
Nếu là con do Văn Tuệ Lệ tự sinh ra thì sao cô ta lại không biết con mình có vết
bớt hay không?
Văn Tuệ Lệ: “Có, ở eo trái có một vết bớt hình tròn”
Giang Mãn Y hít một hơi, giờ cô còn hơi nghi ngờ có phải trò chơi bị lỗi rồi không.
Chẳng lẽ trò chơi bị bug?
Nhưng ngay từ đầu, điểm đến của nhiệm vụ này vẫn luôn chỉ về đây.