Cuộc Sống Của Tôi Biến Thành Trò Chơi

Chương 41



Kho Văn Tuệ Lệ hoàn hồn lại thì thấy cô bé cảm ơn mình: “Cảm ơn chị!”

Bà cũng cười nói: “Em đến thị trấn du lịch à?”

Người thành phố cứ đến mùa hè là thấy nóng, muốn đến thị trấn của họ tránh

nóng nên bà đã quen rồi.

Chỉ là cô bé này nói chuyện ngọt ngào ghê, cô ta đã lớn tuổi rồi mà còn được gọi

là chị.

Giang Mãn Y gật đầu, nở một nụ cười: “Vâng ạ! Em đặt khách sạn ở bên cao tốc

nhưng điện thoại hết pin nên không định vị được”

Văn Tuệ Lệ nghe xong thì gật đầu: “Đúng là vậy, ra ngoài vẫn nên mang theo sạc

dự phòng”

Bà hoàn toàn không nhớ quá trình mình vừa bị hỏi cung, cứ như thể hai người chỉ

hỏi đường vậy.

“Vậy em đi đây!” Giang Mãn Y vẫy tay, đợi đến khi quay lưng lại với Văn Tuệ Lệ

thì nụ cười trên mặt mới biến mất.

“Chị ơi, tốc độ đổi sắc mặt của chị nhanh ngang chú Lưu rồi đấy!” Đầu quut la ầm

ĩ trong cốp xe.

Giang Mãn Y mạnh mẽ cho cốp xe một cái tát.

Đồ quỷ sứ này nói năng kiểu gì vậy!

Đúng là lời nói làm người ta tức chết mà, hoàn toàn có thể ném đầu quỷ vào

nhà kẻ mình ghét để tức chết người đó.

Dừng lại!

Giang Mãn Y để xe điện tự động chạy, còn cô thì tập trung suy nghĩ những lời Văn

Tuệ Lệ vừa nói.

Tổng kết lại thì hoặc là game bị lỗi hoặc là Văn Tuệ Lệ thật sự không biết chuyện

này và bà chắc chắn Hứa Vân chính là con ruột của mình.

Cô mò mẫm trên giao diện một lúc lâu mà không tìm thấy mục chăm sóc khách

hàng hay phản hồi.

Hay lắm, game ba không!

Giang Mãn Y vỗ vỗ vào cái đầu quỷ đang lơ mơ trong cốp sau: “Mau khóc cho tôi

một cái, khóc ra dòng chữ 1000 đi”

Đầu quỷ: …

Trời ơi! Người này muốn tiền đến phát điên rồi!

Giang Mãn Y nói xong không thèm để ý đến đầu quỷ. Cô nghĩ bụng nếu Văn Tuệ

Lệ không biết chuyện, vậy thì chỉ có thể bắt đầu từ chồng bà thôi.

Biết thế vừa nãy cô đã hỏi số điện thoại chồng Văn Tuệ Lệ rồi!

Cô luôn phải tự mình đi hỏi riêng, nếu không ai nhìn thấy cũng sẽ thấy có vấn đề.

Giang Mãn Y thở dài một hơi, bất lực tìm một chỗ để xe điện. Sau đó, cô tìm một

khách sạn thuê phòng, thay một bộ quần áo khác với lúc nãy rồi đội thêm một

chiếc mũ.

Tốt lắm! Ngụy trang hoàn hảo!

Dư Chính Đạo sau khi kèm Dư An làm bài tập xong, cả nhà cũng chuẩn bị thu dọn

đồ đạc về nhà.

Những năm gần đây họ từ thôn quê lên trấn lập nghiệp, ban đầu ông làm đủ mọi

công việc nặng nhọc dơ bẩn, cuối cùng thì làm sale bất động sản.

Hiện tại ông và vợ đã mở một cửa hàng quần áo trên trấn, con trai đi học cũng có

thành tích rất tốt.

Dư Chính Đạo cũng đã mua nhà trên trấn, cả nhà sống vui vẻ hòa thuận.

41.html]

Đôi khi ông nghĩ có lẽ ông trời đã mở mắt, cho gia đình ông được sống những

ngày tháng tốt đẹp.

Sau này cứ thế mà sống qua cả đời cũng tốt. Bây giờ, ông chỉ nghĩ cố gắng kiếm

thêm tiền để mua thêm vài căn nhà nữa, đợi đến khi về già có thể cho thuê nhà,

để lại cho con cái.

Tất cả đều tốt.

Sau khi về đến nhà, cả nhà ăn bữa cơm nóng hổi, tắm rửa rồi đi ngủ.

Sáng hôm sau, Dư Chính Đạo giúp con trai mặc quần áo, làm bữa sáng: “Đi thôi,

bố đưa con đi học!”

Vợ ông là Văn Tuệ Lệ mỗi sáng phải đến cửa hàng quần áo trông nom, còn ông

làm sale bất động sản thì tương đối tự do hơn một chút.

Hai bố con đi bộ, Dư Chính Đạo vừa cười vừa kể cho con trai nghe vài chuyện

thú vị: “Hai ngày nữa là con sinh nhật rồi, con muốn gì? Bố mua cho con”

Dư An chớp chớp mắt: “Bố ơi, con muốn một chiếc xe đạp!”

Dư Chính Đạo xoa đầu cậu bé: “Được, bố mua cho con nhưng con không được tự

ý đi ra ngoài đạp xe đâu nhé, phải có bố mẹ đi cùng mới được”

Dư An gật đầu: “Cảm ơn bố ạ!”

Sau khi đưa Dư An vào trường, Dư Chính Đạo vừa lên xe chuẩn bị rời đi, thì thấy

một cô gái mở cửa ghế phụ lái: “Dư Chính Đạo”

“Anh có biết con trai anh thực ra là mua về không?”

Giang Mãn Y vừa ngồi vào ghế phụ lái đã dùng bùa nói thật lên Dư Chính Đạo, tối

qua cô canh cả đêm cũng không tìm được lúc nào Dư Chính Đạo đi một mình.

Hôm nay cuối cùng cũng đợi được.

Dư Chính Đạo: “Biết”

Giang Mãn Y lập tức nghiêm nghị: “Mua khi nào? Tại sao phải mua con?”

Ánh mắt Dư Chính Đạo mơ hồ: “Tôi không nhớ rõ lắm, đại khái là mua vào năm

2016.”

“Sau khi vợ tôi sinh con, không lâu sau đứa bé đã qua đời. Tôi và mẹ tôi không

dám nói thật với cô ấy, chỉ có thể nói sức khỏe đứa bé hơi yếu, cần đưa về quê

nuôi dưỡng”

“Thực ra đứa bé lúc đó đã chết rồi, mẹ tôi đưa về quê chôn cất”

“Tôi muốn nói sự thật với Huệ Lệ nhưng cô ấy vừa mở mắt đã hỏi tôi em bé đâu,

tôi không đành lòng”

“Cô ấy từ khi đứa bé chưa ra đời đã luôn nhắc đến đứa bé, cô ấy nói đứa bé sẽ

được đặt tên là Dư An, ngụ ý bình an, cả đời an lành”

“Chúng tôi cứ thế giấu cô ấy, có lẽ ban đầu cô ấy còn muốn về thăm con nhưng

sau này mẹ tôi dứt khoát nói bà đưa đứa bé đến một nơi kín đáo tĩnh dưỡng, đợi

đứa bé khỏe hơn sẽ cho cô ấy xem”

“Bản thân Huệ Lệ vốn tin vào những chuyện thần thần bí bí đó, cô ấy nghĩ có lẽ là

do cô ấy làm việc thiện chưa đủ nhiều nên ngày ngày thắp hương cầu phúc”

“Chúng tôi cứ thế giấu giếm suốt hai năm, cho đến khi mẹ tôi vô tình phát hiện có

người đang bán trẻ con. Trên người đứa bé đó cũng có một nốt ruồi đen nhưng

khác ở chỗ một cái ở eo trái, một cái ở eo phải…”

Dưới lời kể của ông, Giang Mãn Y dần dần biết được sự thật của chuyện này.

Lúc đó, mẹ Dư Chính Đạo hỏi tình hình của người bán trẻ con, biết được đứa bé

là do chính họ sinh ra, lại có giấy khai sinh thì rất phân vân không biết có nên mua

đứa bé hay không, dù sao cũng là mấy chục vạn tệ.

Anan

Với lại đứa bé mua về dù sao cũng không phải con ruột, họ lừa Văn Tuệ Lệ như

vậy, cũng rất sợ bị bà phát hiện.

Nhưng Văn Tuệ Lệ lại nhắc đến chuyện muốn gặp con, từ khi đứa bé sinh ra đã

chưa từng nhìn thấy ảnh con.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.