Giang Mãn Y nghe cái tên này lại thấy hơi quen thuộc. Cô lẩm bẩm niệm cho đến
khi đột nhiên nhìn thấy nhiệm vụ chuỗi của mình.
“Anh là Lương Úc Sinh?”
Lệ quỷ không thèm nhìn cô: “Cô quen tôi?”
Hoa Hoa cũng dựng tai nghe hóng bên cạnh, cho đến khi Hàng Linh đang trốn
sau Giang Mãn Y vẫy tay gọi cô ấy lại, cô ấy mới chạy đến: “Zero, sao vậy?”
Hàng Linh đánh giá Hoa Hoa đang cosplay thành quý phi từ trên xuống dưới:
“Cậu bị điên à, đây là quỷ đấy!”
Hoa Hoa nhếch môi cười: “Thì sao chứ”
“Anh ấy đẹp trai như vậy, là quỷ tớ cũng chấp nhận. Cậu chưa xem ‘Người và quỷ
chưa hết tình’ à?”
Hàng Linh: …
Cô ấy điên cuồng nắm lấy vai Hoa Hoa mà lắc mạnh: “Cậu tỉnh táo lại đi chứ!”
Hoa Hoa xua tay: “Tớ rất tỉnh táo. Cậu biết đấy, tớ luôn muốn một tình yêu khắc
cốt ghi tâm, tớ luôn nói với cậu là tim tớ như thiếu một mảnh nhưng mãi không
thể lấp đầy”
“Cho đến khi tớ nhìn thấy anh ấy, vừa nãy tớ đang trang điểm trong phòng thì anh
ấy đột nhiên xuất hiện, đưa tớ đến đây và nói rằng anh ấy đã tìm tớ hơn ba trăm
năm rồi”
“Ba trăm năm!”
Hàng Linh cau mày: “Nhưng hắn là quỷ đấy, nói không chừng hắn muốn ăn thịt
cậu!”
Hoa Hoa liếc nhìn Lương Úc Sinh đang chăm chú nhìn cô: “Thì sao chứ, nếu anh
ấy muốn ăn thịt tớ thì tớ có thể chống cự được sao?”
“Chính vì anh ấy là quỷ, giá trị của tớ đối với anh ấy chỉ là bị ăn thịt vì vậy anh ấy
hoàn toàn có thể nắm giữ vận mệnh của tớ nên anh ấy không cần thiết phải lừa
tớ”
“Cậu sẽ lừa một con kiến và nói rằng cậu tìm con kiến đó ba trăm năm rồi chỉ để
cuối cùng đạp chết nó à?”
Hàng Linh: …
Một đoạn đối thoại vừa có lý lại vừa vô lý.
“Hơn nữa cậu biết đấy, bản thân tớ là một người theo chủ nghĩa hưởng thụ nên
nếu có thể yêu đương một đoạn với một lệ quỷ đẹp trai trước khi chết thì đã rất
vui rồi, không uổng phí đời này” Biểu cảm của Hoa Hoa vừa bình tĩnh lại vừa điên
cuồng.
“Có mấy ai có được trải nghiệm như tớ chứ?”
Tinh linh nhỏ đang nằm trên đầu Giang Mãn Y nghe thấy lời này lại khóc: “Tình
yêu tuyệt đẹp! Tình yêu tuyệt đẹp!”
Giang Mãn Y: …
Tuyệt đẹp cái đầu cô ấy!
“Cô ấy là Thủy Lan?”
Lương Úc Sinh nghe cô nói ra cái tên này, cuối cùng cũng nhìn thẳng vào cô: “Cô
rốt cuộc là ai?”
Giang Mãn Y thở dài, xem ra Hoa Hoa thật sự là Thủy Lan, nói đúng hơn thì hẳn
là chuyển thế của Thủy Lan.
Lương Úc Sinh trước mắt mặc áo choàng đen, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt sâu
thẳm đen kịt chết chóc, cả người trông vô cùng u ám.
Khí đen bao trùm lấy hắn. Giang Mãn Y lúc này mới chú ý thấy ống tay áo bên
phải của hắn trống rỗng, trong lớp khí đen này còn xen lẫn khí chết chóc.
Trông có vẻ khí chết chóc không phải do hắn ăn thịt người sống mà ra mà giống
như do mất đi cánh tay mới sinh ra.
Giang Mãn Y cau mày, thấy Hoa Hoa chạy đến ôm lấy Lương Úc Sinh: “Thủy Lan
là ai vậy, hai người đang nói gì thế?”
72.html]
Lương Úc Sinh nhìn Hoa Hoa, trong đôi mắt lạnh băng đầy ắp tình yêu nồng đậm,
khiến Giang Mãn Y nổi hết da gà, cứ cảm thấy cô đã lạc vào một cuốn tiểu thuyết
tình yêu vô lý kiểu “Lệ quỷ bá đạo yêu tôi”.
“Thủy Lan là em, em của một nghìn năm trước” Lương Úc Sinh nghiêm túc giải
thích cho cô ấy.
Hoa Hoa dường như đã hiểu ra: “Vậy ra em là chuyển thế của Thủy Lan”
“Trời ơi! Tình yêu vượt ngàn năm! Tuyệt vời quá đi mất!”
Giang Mãn Y: …
“Hoa Hoa, cậu không hề để tâm việc mình là chuyển thế sao?” Hàng Linh níu lấy
góc áo Giang Mãn Y hỏi.
Hoa Hoa cười hì hì nói: “Cậu bị mất trí nhớ chẳng lẽ không còn là cậu nữa sao?”
Anan
Hàng Linh: “! Có lý thật!”
“À phải rồi, làm sao cô biết Thủy Lan tức là tiền kiếp của tôi?” Hoa Hoa nhìn
Giang Mãn Y.
Đây là vách núi mà, cô ấy biết Hàng Linh không có bản lĩnh đến đây, vậy thì chắc
chắn cô gái này có bản lĩnh phi phàm.
“Vô tình nghe người khác nhắc đến chuyện của Thủy Lan và Lương Úc Sinh nên
mới nhớ” Giang Mãn Y trả lời.
Cô nói xong rồi lại quay sang Lương Úc Sinh: “Lệ quỷ không nên lưu lại nhân
gian, anh vẫn nên sớm đến Âm giới đi”
Cô vừa dứt lời, quỷ khí quanh người Lương Úc Sinh lập tức bùng lên dữ dội: “Tôi
sẽ không rời xa cô ấy”
“Ai cũng đừng hòng bắt tôi rời xa cô ấy nữa!”
Giang Mãn Y: …
“Không, anh đừng giảng đạo lý được không. Bây giờ anh cứ ở bên cạnh cô ấy
mỗi ngày chỉ khiến sức khỏe của cô ấy càng ngày càng tệ thôi. Anh đi Âm giới làm
công trước, mua một căn nhà, đợi cô ấy xuống rồi đoàn tụ với anh không tốt hơn
sao?”
“Không phải chứ không phải chứ. Chẳng lẽ anh là cái loại tra nam chỉ biết nói lời
đường mật nhưng lại không chịu cố gắng để người yêu có cuộc sống tốt hơn
sao?”
“Bây giờ giá nhà ở Địa Phủ đắt lắm đấy, chẳng lẽ anh muốn cô ấy xuống đó rồi
cùng anh uống gió Tây Bắc sao? Mỗi ngày chỉ ăn mấy miếng hương hỏa miễn phí
qua ngày à?”
“Hơn nữa anh đã đợi mấy trăm năm rồi, còn thiếu mấy chục năm nữa sao?”
Cô lại nhìn Hoa Hoa: “Chẳng lẽ cô cũng định xuống đó rồi sống cuộc sống khổ sở
à? Nghe tôi khuyên một câu, một người đàn ông yêu cô sẽ không nỡ để col ăn
hương hỏa miễn phí đâu!”
Hoa Hoa nghe xong nhìn Lương Úc Sinh bằng ánh mắt đầy tình ý: “Người yêu
của em, anh cũng không muốn em ăn hương hỏa miễn phí đúng không~”
Quỷ khí quanh người Lương Úc Sinh đột nhiên tan biến hết, hắn nghẹn hồi lâu
mới thốt ra mấy chữ.
“Làm công, đưa tôi đi!”
“Tôi đến ngay đây, cô đừng động thủ với hắn ta trước!”
Sau khi Triệu Sinh làm xong việc, mới phát hiện truyền âm của Giang Mãn Y. Hắn
trả lời một tiếng, sau đó lập tức dẫn theo Hắc Vô Thường và một đám đệ tử xông
về phía này.
Nói là xông về thực ra cũng chỉ trong chớp mắt.
Giang Mãn Y đang suy nghĩ xem có thể cho Lương Úc Sinh làm gì thì đột nhiên
trong hang xuất hiện một đám quỷ.
Hắc Vô Thường, cô bé loli cầm gậy khóc tang, Triệu Sinh cầm dây câu hồn cùng
với một đám Hắc Bạch Vô Thường đội mũ phía sau.
“Lệ quỷ còn không mau bó tay chịu trói!” Một tên Bạch Vô Thường trong số đó lớn
tiếng quát.