Cuộc Sống Của Tôi Biến Thành Trò Chơi

Chương 96



“Thôi được rồi, cậu về Địa Phủ làm công đi” Giang Mãn Y vuốt ve đầu quỷ rồi

ném cậu ta xuống Địa Phủ.

Xong xuôi, cô nhìn về phía đồ đệ với vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc và Tina

đang nằm trên xe điện: “Hai người vẫn ổn chứ?”

Khương Thật cười hì hì: “Sư phụ, tôi ổn mà”

Kinh nghiệm tăng thêm một vạn, anh ta một lúc lên mấy cấp liên tục.

Chỉ là chết đến tê liệt rồi.

Còn về Tina…

Cô ấy nằm trên xe điện vừa khóc vừa cười.

“Haha, tôi có thể có chuyện gì chứ, chẳng qua chỉ là chết 409 lần thôi, tinh linh

này vẫn ổn mà!”

“Từ hôm nay trở đi tôi sẽ đổi tên thành tinh linh bất tử, ha ha ha! Dưới tay đại ma

vương như vậy mà tôi cũng không chết, ha ha ha ha ha ha ha!”

“Huyết tinh linh có gì đáng sợ, nữ hoàng bóng tối có gì đáng sợ chứ, ngày mai tôi

sẽ san phẳng sào huyệt của chúng!”

“Huhu, muốn về nhà quá, tôi sợ quá! Không được sợ, đã chết nhiều lần như vậy

rồi, có phong ba bão táp gì mà mình chưa từng thấy!”

“Haha, tôi đã đánh bại được boss lớn rồi!”

Giang Mãn Y: …

Xong rồi, hình như có một người bị điên rồi.

“Dựa trên báo cáo xét nghiệm ADN thì Lục Thành Văn thực sự không phải là con

ruột của ông”

Bác sĩ cầm báo cáo xét nghiệm đưa cho Lục Vọng Phú, Lục Vọng Phú cau mày

nhìn qua.

Rất lâu sau, ông quay đầu nhìn Lục Thành Văn đang run rẩy trong bộ đồ hàng

hiệu.

“Bố ơi” Lục Thành Văn run rẩy: “Bố đừng nghe bác sĩ này nói bậy…”

“Con đã biết từ trước rồi?” Lục Vọng Phú cắt ngang lời anh ta.

Anan

Lục Thành Văn run rẩy nặn ra một nụ cười lấy lòng: “Bố ơi, con đúng là con ruột

của bố mà”

Cậu ta cũng không hiểu nổi, mẹ cậu ta không phải đã nói mọi chuyện đều sắp xếp

xong rồi sao?

Chỉ cần chờ ông già chết đi thì toàn bộ gia sản sẽ thuộc về cậu ta!

Nhưng giờ là tình huống gì thế này. Tối qua, cậu ta vừa cùng mấy đứa bạn thân đi

đua xe, mới đua được một nửa thì nhận được điện thoại của trợ lý bố nên cậu ta

vội vàng quay về, đến cả chiến lợi phẩm cũng quên lấy.

Kết quả vừa về đến nơi, bố cậu ta đã kéo cậu ta đến bệnh viện.

Cho đến sáng nay, cậu ta mới bắt đầu hoảng sợ, cậu ta lén lút tìm cách mua

chuộc bác sĩ nhưng bác sĩ chỉ liếc nhìn cậu ta một cái, hoàn toàn không thèm đếm

xỉa.

Rốt cuộc là chuyện gì, sao bố cậu ta lại nhớ ra chuyện xét nghiệm ADN.

Lục Vọng Phú liếc cậu ta một cái: “Dọn đồ rồi cút đi”

Ông nói xong thì không thèm nhìn lại một lần nào nữa mà rời khỏi bệnh viện.

Nói thật thì từ rất lâu trước đây ông từng đặt kỳ vọng rất lớn vào Lục Thành Văn,

bản thân ông là người tay trắng lập nghiệp nên cứ nghĩ con trai mình cũng sẽ

giống ông.

Ai ngờ Lục Thành Văn từ nhỏ đã không lo học hành, sau này càng kết giao với

một đám bạn bè xấu, ngày nào cũng cùng bọn họ đến những nơi không nên đến.

Thành tích học tập thì khỏi phải nói, cậu ta thậm chí còn không biết mỗi ngày phải

học những môn gì.

Một đứa trẻ mới mười hai tuổi thậm chí có lần còn dẫn một cô gái về nhà giằng co

trước cửa.

Lục Vọng Phú đã hoàn toàn nguội lạnh với cậu ta, giờ đây khi biết Lục Thành Văn

không phải con trai mình thì tâm trạng ông khá phức tạp.

Ông đối xử với vợ cũ cũng không tệ, thậm chí khi ly hôn, còn cho rất nhiều bất

động sản và tài sản.

Lục Vọng Phú im lặng lên xe: “Gần đây tôi mới học được một câu nói”

Trợ lý bên cạnh nhìn ông: “Tổng giám đốc Lục, câu gì ạ?”

96.html]

“Trời lạnh rồi, phá sản đi” Lục Vọng Phú lạnh lùng nói: “Thu hồi tất cả những gì

tôi đã cho Trần Oánh, còn về bác sĩ kia… Cậu biết phải làm gì rồi đấy”

“Cả đời này tôi không muốn gặp lại ba người này nữa”

Trợ lý kinh ngạc: “Tổng giám đốc Lục, chúng ta đang sống trong xã hội pháp trị,

không thể tùy tiện giếc người được”

Lục Vọng Phú: …

“Mẹ kiếp, tôi bảo cậu biến họ thành những kẻ ăn mày không một xu dính túi rồi

vứt sang nước ngoài, không hiểu sao?”

Trợ lý: “Hiểu rồi! Tôi đi sắp xếp ngay đây ạ!”

Lục Vọng Phú thở dài, thầm nghĩ trợ lý của mình ngày nào cũng nghĩ cái quái gì

không biết.

Lần trước ông bảo trợ lý mang cho ông một tập tài liệu vào lúc mười một giờ đêm,

kết quả trợ lý đến thì run rẩy, lúc đi thì chạy như bay.

Cứ như thể ông là ma vậy.

Thật là một người kỳ lạ.

Sau khi im lặng một lát, tài xế đưa ông về nhà, ông đứng trước cửa sổ sát đất,

bên ngoài cửa sổ là cảnh biển tuyệt đẹp nhưng ông không có tâm trạng.

Lục Vọng Phú nhìn nhật ký trò chuyện trên điện thoại, ghi chú là Khương Thật.

“Quay số ba lần…”

Tối nay, dù thế nào ông cũng phải giành được một suất.

Nếu không được thì ông chỉ đành đích thân đi gặp sư phụ của Khương Thật.

Lời của sư phụ anh ta đã hoàn toàn đúng, chỉ trừ một người là Lục Vọng Nhân.

Trên đời này thực sự còn người thân của ông sao?

Lục Vọng Phú ngẩng đầu nhìn biển, trong lòng vừa mong chờ vừa hoang mang.

“Ước gì thời gian trôi nhanh một chút”

Sớm livestream, sớm quay số, sớm giúp ông tìm được tung tích của anh trai ruột.

Lúc này Giang Mãn Y đang nằm trên giường nhìn những hạt giống dược liệu

trong cửa hàng.

Cũng may sáng sớm hôm nay Tina đã thức dậy với quầng thâm mắt và nói muốn

quay về cây tinh linh, Giang Mãn Y mới nhớ ra mình còn một nhiệm vụ phù thủy

chưa làm.

“Cô đi cùng tôi đi mà!” Tina nằm trên đầu Giang Mãn Y, giật tóc cô.

Giang Mãn Y vô cảm thở dài: “Được được được”

Nói thật thì tối qua Tina đã chịu khổ rồi, nghĩ mà xem một tinh linh như cô ấy

trước đây cũng chưa từng chịu khổ gì.

Nỗi khổ lớn nhất chắc là bị tổn thương tình cảm.

Vậy mà tối qua lại sống sờ sờ chết 409 lần trong phó bản, tuy có thể hồi sinh

nhưng chấn thương tâm lý vẫn còn.

Giang Mãn Y nghĩ chỉ là đưa Tina về một chuyến, chắc không có vấn đề gì lớn.

Tina thấy cô đồng ý thì lập tức “yeah” một tiếng: “Vậy là nói xong nhé!”

“Khi nào xuất phát?”

“Ngày mai?” Giang Mãn Y sờ sờ mũi.

Tối nay cô còn phải livestream, ngày mai sẽ đưa Tina về.

Tina vui vẻ bay lên: “Vậy tôi đi thu dọn đồ đạc”

Giang Mãn Y: “Cô còn có hành lý sao?”

Cô nhớ Tina hình như chưa bao giờ có gói đồ nào cả.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.