[Cô bé có phải gặp chuyện gì rồi không, có phải có kẻ xấu theo dõi nhưng không
tiện nói nên mới bảo là ma?]
[Thế thì cũng nên báo cảnh sát chứ]
[Mịe kiếp, sợ quá tôi với con tôi ôm nhau co ro trong chăn đây]
[Haha, còn ma quỷ gì nữa, trên đời này làm gì có ma, streamer tìm chân gỗ rồi]
[Sư phụ, mau trừ yêu diệt ma đi!]
Cũng chính vào lúc này, một luồng gió lạnh thổi qua sau lưng cô ấy. Ngay khoảnh
khắc luồng gió lạnh chạm vào gáy, phía sau cô cũng vang lên tiếng tí tách tí tách.
Giống như máu đặc sệt nhỏ xuống sàn nhà, hòa cùng nhịp tim của cô ấy.
Giang Tuyết chỉ cảm thấy một luồng hàn khí từ dưới chân dâng lên, nhanh chóng
lan khắp cơ thể, cả người cô ấy dường như biến thành một bức tượng.
Lông tơ trên cánh tay cũng dựng đứng, như thể đang nói cho cô ấy biết nơi này
rất nguy hiểm.
Nhưng mà… Cô ấy đang tựa cả người vào ghế sofa, thì làm gì có gió thổi từ phía
sau chứ.
“Đại… Đại sư, cứu tôi với!” Giang Tuyết rụt cổ lại, sợ hãi đến mức bật khóc nức
nở.
Cô ấy cũng là bệnh vái tứ phương rồi, thực ra mấy ngày nay trong nhà cô liên tục
xảy ra những chuyện linh dị lớn nhỏ.
Chẳng hạn như rõ ràng khi ra ngoài cô nhớ là mình đã rút sạc điện thoại ra nhưng
khi tan làm về lại phát hiện sạc vẫn cắm trên ổ điện.
Hoặc đôi dép lê đáng lẽ phải để trên giá giày nhưng lại xuất hiện trong bếp.
Hay là trong cốc nước bỗng dưng xuất hiện một vũng chất lỏng màu vàng nâu.
Những chuyện nhỏ nhặt này, Giang Tuyết cũng không nhớ rõ hết. Huống hồ mỗi
ngày trời chưa sáng cô ấy đã đi làm, tối mịt mới về, cả đầu óc sớm đã trở thành
một đống hồ dán rồi.
Thế nhưng hôm nay cô ấy được nghỉ ở nhà, những chuyện kỳ quái này lại khiến
cô ấy nhận ra rõ ràng rằng trong nhà mình dường như không chỉ có một mình cô
ấy.
Hôm nay cô ấy cuối cùng cũng được ngủ nướng đến khi tỉnh giấc tự nhiên, khi
thức dậy thì phát hiện bếp ga trong bếp của mình không dùng được nữa.
Phản ứng đầu tiên của cô ấy lúc đó là hết ga rồi, thế là cô nghĩ mình sẽ ra ngoài
mua gì đó ăn.
Sau khi trở về lại phát hiện cửa nhà vậy mà đang mở. Giang Tuyết giật mình, cẩn
thận từng li từng tí vào nhà kiểm tra một lúc lâu, xác nhận không có ai mới thở
phào nhẹ nhõm.
Cô ấy có chút bực mình, nghĩ chắc là mình dạo này không nghỉ ngơi tốt, đóng cửa
không chặt.
Chuyện đó cũng bỏ qua đi, đợi cô ấy nghỉ ngơi một lúc ở nhà rồi ra ngoài ăn tối
với bạn bè, khi trở về lại phát hiện cửa sổ phòng khách vậy mà đang mở.
Nhưng cô ấy ở nhà hầu như không mở cửa sổ, dù có mở thì trước khi ra ngoài
cũng nhất định sẽ đóng lại.
Đương nhiên, tất cả những điều này đều có thể giải thích là do cô ấy sơ suất.
Thế nhưng sau khi về nhà, cô ấy nằm trên ghế sofa chơi điện thoại, chơi một lúc
lại càng cảm thấy không đúng.
Rõ ràng cửa sổ luôn đóng nhưng lại không ngừng có gió thổi vào, cứ như thể cô
ấy đang sống trong một căn phòng bị dột tứ phía vậy.
Nhưng cô ấy rõ ràng không bật điều hòa, trong phòng cũng không nên có gió!
105.html]
Giang Tuyết nghi ngờ một lúc rồi đứng dậy kiểm tra cửa sổ, cũng chính vào lúc cô
ấy xác nhận cửa sổ đã đóng chặt, cả căn phòng bỗng nhiên tắt điện cái “rụp”.
Anan
Cả căn phòng chìm vào một khoảng tối đen như mực, Giang Tuyết thậm chí còn
không nhìn thấy ánh sáng từ các tầng bên ngoài.
Cô ấy thầm nghĩ có lẽ cả khu dân cư đã mất điện.
Giang Tuyết lần mò xoay người định đi lấy điện thoại nhưng trong bóng tối lại
chạm phải một thứ lạnh lẽo, cảm giác như vảy rắn trơn tuột.
Lạnh lẽo, cứng rắn lại khiến người ta rợn tóc gáy.
Đợi đến khi cô ấy run rẩy mò được điện thoại và bật đèn pin lên, lại chẳng thấy gì
cả.
Giang Tuyết vỗ vỗ ngực, nghi ngờ mình có thể đã chạm vào chiếc bàn trà bằng đá
cẩm thạch, dù sao thì cảm giác của bàn trà cũng y như vậy.
Cô ấy áng chừng mất điện chắc chỉ một lát thôi, dù sao thì khu dân cư cô ấy ở có
quản lý khá tốt.
Giang Tuyết nghi ngờ có lẽ dạo này mình áp lực công việc quá lớn nên muốn tìm
kênh livestream của Khương Thật.
Hôm qua tan làm về cô ấy đã xem livestream của sư phụ Khương Thật một lúc.
Đối với cô ấy mà nói hóng được dưa của người có tiền cũng là một niềm vui lớn
rồi.
Cô ấy cũng không ngờ mình lại được chọn, nói thật lúc đầu khi được chọn cô ấy
còn nghĩ có nên bán suất này đi không.
Nhưng cho đến khi bên tai cô ấy bắt đầu xuất hiện tiếng cười khẽ, Giang Tuyết
ôm chặt gối ôm không dám cử động, trong đầu cũng hoàn toàn quên mất mình
vừa nghĩ gì.
Cô ấy rụt lại trên ghế sofa gõ chữ: “Sư phụ, người đừng cười nữa, cười hơi ghê
rợn ạ”
Thế nhưng tin nhắn hiển thị gửi thất bại.
Giang Tuyết lúc đầu còn tưởng là do mạng có vấn đề nhưng khi cô ấy thử gửi một
món quà nhỏ thì mới phát hiện mạng của mình dường như không có vấn đề gì.
Mà cô ấy cũng không thể nào bị quản lý kênh livestream chặn bởi vì nếu bị chặn
thì sẽ có thông báo.
Cũng đúng lúc cô ấy đang xem livestream thì bên tai lại vang lên tiếng cười khẽ.
Tiếng cười quỷ dị, lúc xa lúc gần như một con dao sắc bén đang kề vào cổ cô ấy,
khiến cô ấy không thể cử động.
Cô ấy muốn đứng dậy mở cửa rời khỏi đây nhưng đôi chân lại không nghe lời.
Không thể cử động.
Giang Tuyết chỉ có thể rụt lại trên ghế sofa, bị động chịu đựng nỗi sợ hãi mà bóng
tối mang lại.
Cô ấy cảm thấy tinh thần mình ngày càng hoảng loạn, bên tai có thể nghe thấy
cuộc đối thoại của streamer và người khác nhưng linh hồn cô ấy lại như đang bị
kéo ra.
Âm thanh bên tai cũng dần trở nên mơ hồ, cô ấy càng ngày càng buồn ngủ.
Trong mơ màng cô ấy dường như nghe thấy một khúc hát líu lo, nghe có vẻ giống
côn khúc, người hát côn khúc đó dường như đang đến gần cô hơn.
Hình như rất nhanh Giang Tuyết sẽ gặp được người đó rồi.
Cũng đúng lúc này, một giọng nữ từ màn hình điện thoại truyền ra.
“A Dao ăn đào có đó không?”