Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời

Chương 278: Chu Quang Minh



Ngọc Khê đỡ Chu Linh Linh, “Đừng hoảng, chuyện gì thế?”

Tay Chu Linh Linh run rẩy, “Giờ này tan học rồi, mẹ tôi đi đón Chu Nghiêu tan học,

tận mắt thấy người khác bế thằng bé đi”

Trịnh Quang Diệu đứng lên, “Vậy tôi đi trước đây”

Ngọc Khê sau đó đặt thiệp mời xuống, “Được”

Đợi Trịnh Quang Diệu đi rồi, Ngọc Khê trở lại phòng làm việc, mặc áo khoác lông

vũ vào, “Đi thôi, chúng ta vừa đi vừa nói”

Lôi Âm cũng đi ra, “Tôi cũng đi”

Công ty mua một chiếc xe, dùng cho công việc, đang ở nhà. Ngọc Khê là người

mới lái, không dám lái, “Lôi Âm, chị lái đi”

Lôi Âm nhận lấy chìa khóa xe, “Được”

Ngồi trên xe, Ngọc Khê hỏi, “Đại cô có thấy rõ ràng là ai bế đi không?”

Chu Linh Linh lắc đầu, “Không thấy rõ. Bà ấy gọi điện cho tôi ở đồn công an,

hoảng quá trời. Lôi Âm, có thể đi mau nữa không?”

Lôi Âm, “Tôi không dám lái quá nhanh đâu, trời tuyết dễ gặp chuyện không may

lắm. Tôi sẽ cố hết sức, chị cũng đừng quá lo lắng, Chu Nghiêu sẽ không sao đâu”

Ngọc Khê nắm tay chị họ an ủi, nói với Lôi Âm: “Âm Âm nói đúng đấy”

Xe tới đồn công an, Lữ đại cô đang ngồi ở ghế trên khóc. Hách Phong cũng đã ở

đó, vẫn luôn ở bên cạnh. Ngọc Khê thở ra một hơi, Sư phụ ở đó là tốt rồi.

Hách Phong nói: “Mọi người tới rồi”

Ngọc Khê hỏi, “Sư phụ, bắt cóc ạ?”

Hách Phong nói ra sự nghi ngờ của mình, “Phải biết là không phải. Nếu là bắt

cóc, Chu Nghiêu sớm đã bỏ chạy rồi, không thể sửng sốt như thế. Rõ ràng là

quen biết. Tôi đã ghi lại biển số xe, công an đang truy tìm, đợi tin tức thôi!”

Ngọc Khê không ôm quá nhiều hy vọng. Trường học của Chu Nghiêu, tôi từng đi

qua, giao thông bốn phía phát triển, ai mà biết đã vòng tới đâu? Thủ đô quá lớn,

chui vào ngõ nhỏ thì ai mà biết được?

Lữ đại cô khóc lóc, “Đều trách tôi, nếu tôi đi sớm hơn một chút, Chu Nghiêu cũng

không bị bế đi”

Đại cô khóc đến ruột gan đứt từng khúc, Ngọc Khê ngồi ở một bên, lòng vô cùng

sốt ruột, nhưng càng sốt ruột, cô càng tĩnh táo. Đầu óc cô quay nhanh, ánh mắt

lướt đến tờ báo trên bàn, nhanh chóng chộp lấy, khiến công an cứ nhìn cô mãi.

Ngọc Khê nhìn tin tức, tiêu đề thật to đều là về cổ phiếu, giọng cô kích động nói:

“Tôi nhớ Chu Quang Minh có phải cũng từng chơi cổ phiếu không nhỉ?”

Chu Linh Linh nhảy dựng lên, “Hình như là vậy, năm trước không phải hắn ta

khoe khoang chơi cổ phiếu kiếm không ít tiền sao?”

Ngọc Khê cười, vỗ vỗ tờ báo, “Chu Quang Minh, nhất định là Chu Quang Minh đã

bế Chu Nghiêu đi”

Lữ đại cô đừng khóc, “Hắn ta đến tranh giành quyền nuôi dưỡng với tôi sao? Lúc

ly hôn đã viết rõ ràng rồi, hắn ta muốn làm gì?”

Ngọc Khê chỉ vào cổ phiếu, “Bởi vì tiền. Hắn ta nhất định đã thua lỗ sạch, phá sản

rồi. Biết Đại cô có tiền trong tay, hắn ta quan tâm là tiền. Đúng, nhất định là như

vậy không sai”

Hách Phong tiếp lời, “Tôi tán thành lời Tiểu Khê nói. Dạo này, không ít giáo viên

trong trường cũng thua lỗ rất nhiều, nhất định là do cổ phiếu gặp phải chuyện”

Ngọc Khê tính toán, “Không mất bao lâu nữa, hắn ta phải biết là sẽ gọi điện thoại

thôi. Chúng ta phải về nhà chờ”

Lữ đại cô, “Đi, đi, về nhà, chúng ta về nhà”

Hách Phong lại đứng lên hỏi công an, “Cha ruột bắt cóc con trai để đòi tiền, có

tính là phạm tội không?”

Công an, “Đương nhiên là tính, nhưng hiện tại cần phải xác định xem có tồn tại

hành vi bắt cóc hay không. Đứa nhỏ bị bế đi rồi, phải xem hành vi của đối

phương”

Hách Phong hiểu rồi, “Cảm ơn, chúng ta phải về nhà chờ”

Công an cùng nhau đi về nhà. Xe đứng ở ngay gia môn. Chu Quang Minh thấy xe

cảnh sát, vội vàng giải thích, “Hiểu lầm, đều là hiểu lầm! Tôi chỉ là đã lâu không

gặp con trai, cho nên đi đón con trai thôi, thật sự là hiểu lầm”

Công an luôn mãi xác nhận, quả thật không tồn tại hành vi bắt cóc, làm xong biên

bản, người liền đi trở về.

Lữ đại cô tức đến không được, ôm Chu Nghiêu, cảnh giác Chu Quang Minh, “Rốt

cuộc anh muốn làm gì?”

Chu Quang Minh gầy đi rất nhiều, mắt đỏ hoe chỉ vào Hách Phong, “Anh ta lại là

ai?”

Hách Phong tiến lên một bước, “Vị hôn phu”

Chu Quang Minh hy vọng tái hôn để làm lại từ đầu, “Không được! Cô là thê tử

của tôi, sống là người của tôi, cô chỉ có thể là của tôi”

Ngọc Khê cũng không dám tin vào tai mình, Chu Quang Minh quá vô liêm sỉ, ly

hôn rồi mà anh ta cũng can thiệp.

Chu Linh Linh tiến lên, “Anh không có quyền nói những lời này, nơi này không

hoan nghênh anh”

Chu Quang Minh cười với Chu Linh Linh, “Linh Linh, trước kia là lỗi của bố, bố xin

lỗi, bố thừa nhận sai lầm, tha thứ cho bố, người một nhà chúng ta hòa thuận vui

vẻ, thật tốt”

Ngọc Khê mặt lạnh tanh, “Thiếu bao nhiêu tiền?”

Chu Quang Minh luống cuống, “Không, không, tôi không thiếu tiền”

Ngọc Khê vạch trần lời nói dối, “Đừng giả vờ nữa, nhìn anh gầy rộc, râu ria lởm

chởm, cổ phiếu lỗ rồi, anh mới nhớ tới Đại cô, nếu anh có một chút lương tâm thì

không nên đến đây”

Lữ đại cô tức đến mức run rẩy, “Cút, nhà chúng tôi không hoan nghênh anh, cút”

Nói rồi, Lữ đại cô ôm Chu Nghiêu vào sân, Chu Quang Minh muốn đi theo, nhưng

vì giá trị vũ lực của Hách Phong cao, đã chịu thiệt vài lần, Chu Quang Minh không

dám tiến lên nữa.

Trở lại phòng ở, Chu Nghiêu òa lên khóc, “Mẹ, con không biết nhà có bao nhiêu

tiền, con không biết, con chẳng biết gì cả”

Lữ đại cô đau lòng không chịu nổi, hận không thể cầm dao băm vằm Chu Quang

Minh.

Hách Phong lên tiếng, “Tôi xem Chu Quang Minh sẽ không chịu bỏ qua đâu, các

cô là hy vọng duy nhất của anh ta”

Ngọc Khê đề nghị, “Đại cô, dì và Sư phụ cũng nên kết hôn rồi, kết hôn rồi, cắt đứt

hoàn toàn ý nghĩ của Chu Quang Minh”

Lữ đại cô khó xử nhìn Chu Nghiêu, Chu Nghiêu đừng khóc nữa, lần này là thật sự

sợ hãi, hình tượng người bố đã thành ngạc mộng, trong đầu vẫn luôn là hình ảnh

bố mắt đỏ ngầu hỏi tiền trong nhà, đưa tay kéo tay Hách Phong, “Chú Hách, làm

bố con”

Đầu óc Hách Phong trống rỗng, anh chỉ nghe thấy hai chữ “bố”, nắm chặt tay

Chu Nghiêu, cười như một kẻ ngu si, “Kết hôn, kết hôn, chúng ta kết hôn”

Ngọc Khê vỗ Chu Linh Linh, “Chị họ, lúc này nên vui mừng chứ”

Chu Linh Linh lau nước mắt trên mắt, “Đúng, đúng, tôi nên vui mừng”

Gia đình sắp có chủ nhân rồi, thì có người tâm phúc, trong nhà có Sư phụ, Ngọc

Khê yên tâm, nhìn thời gian, “Tôi và Lôi Âm về trường trước đây”

Lữ đại cô sắp kết hôn rồi, vui mừng không thôi, “Các cháu ăn cơm tối rồi hãy đi

chứ”

Ngọc Khê, “Đại cô, dì hảo hảo ở bên Chu Nghiêu, chúng tôi quay về ăn là được”

“Vậy được, các cháu lái xe quay về chú ý một chút, đường trơn đấy”

“Biết rồi ạ”

Ngọc Khê mở cửa lớn đi ra, Chu Quang Minh chưa đi, thấy là Ngọc Khê, chạy tới,

“Tiểu Khê, chú là dượng cháu mà, hồi nhỏ chú bế cháu mua đồ ăn cho cháu

không ít đâu, dượng sai rồi, chẳng phải người ta nói, biết sai mà sửa thì không gì

tốt hơn sao?”

Chu Quang Minh chắn cửa xe, Ngọc Khê mặt lạnh tanh, “Tránh ra, người dượng

trong ký ức của tôi đã chết từ lúc ngoại tình rồi, tôi không quen biết anh”

Chu Quang Minh nóng lòng, nếu không lấy lại được tiền, nhà cửa cũng mất,

nghiến răng, “Dượng biết cháu giỏi giang rồi, cho ta mượn hai mươi vạn”

Ngọc Khê cảm thấy đang nghe chuyện cười, kéo góc áo Chu Quang Minh giật anh

ta ra, lên xe, nói với Lôi Âm: “Đi mau”

Lôi Âm đạp chân ga vọt đi, xác nhận Chu Quang Minh không đuổi kịp mới giảm

tốc độ, “Cổ phiếu thật sự đáng sợ đến vậy sao?”

minhhtml]

Ngọc Khê, “Từ lúc đi ra khỏi cục công an, tôi đã thấy anh kỳ quái rồi, có chuyện gì

à?”

——————–

Chương 279 Cẩn Thận

Lôi Âm dừng lại xe, quay đầu, mắt đặc biệt sáng. “Lôi Quốc Lương, cậu nói anh ta

sẽ không cũng đầu cơ cổ phiếu?”

Ngọc Khê dứt khoát trả lời, “Sẽ không”

Lôi Âm sửng sốt, “Cậu cũng quá dứt khoát rồi, dường như biết vậy”

Ngọc Khê cười giải thích, “Lôi Quốc Lương cẩn thận biết bao, cho nên sẽ không”

Lôi Âm lại lắc đầu, “Tôi thấy sẽ có, anh ta không còn nguy cơ về vốn nữa, có cơ

hội tốt như vậy, anh ta sẽ không tham gia sao, ngày mai tôi trở về hỏi thử”

Lần này Ngọc Khê sửng sốt, xe lại khởi động, cô lâm vào im lặng. Đúng vậy, đời

trước Lôi Quốc Lương không có tiền, tự nhiên không có tâm tư đầu cơ cổ phiếu,

nhưng hiện tại khác rồi, lại từng trải qua thiếu tiền, biết tầm quan trọng của tiền,

có cơ hội kiếm tiền tốt đẹp, anh ta có thể không động lòng sao?

Xe chạy trở về cửa hàng, Ngọc Khê nhớ tới thiệp mời chưa xem, “Đợi tôi một hồi,

tôi xem Trịnh Quang Diệu gửi tới thiệp mời gì”

Lôi Âm, “Được, tôi sẽ không đi vào”

Ngọc Khê rất nhanh trở về phòng làm việc, lấy ra thiệp mời, mở ra xem, đi ra đưa

cho Lôi Âm, “Cậu xem đi!”

Lôi Âm mở to hai mắt nhìn, “Trịnh Quang Diệu và Lý Miêu Miêu kết hôn? Bọn họ

kết hôn rồi? Trời ạ”

Ngọc Khê cũng khá giật mình, “Tôi cũng xem hai lần, không viết sai, hai người

bọn họ đích xác muốn kết hôn, việc lạ năm nay thật sự nhiều”

Lôi Âm hỏi, “Bọn họ mời cậu, cậu có đi hay không!”

Ngọc Khê mân mê thiệp mời, “Đi chứ, vì sao không đi”

Lôi Âm giơ tay, “Tôi cũng đi, cho tôi tham gia với”

Ngọc Khê, “Được”

Lôi Âm bát quái hỏi, “Lý Miêu Miêu có biết tình trạng sức khỏe của Trịnh Quang

Diệu không, cô ấy không định có con nữa à?”

Ngọc Khê nghe tiếng giẫm tuyết cọt kẹt cọt kẹt, vừa trả lời, “Lý Miêu Miêu biết. Vì

sao gả cho Trịnh Quang Diệu, có lẽ hai người một năm qua cũng coi như đồng

cam cộng khổ rồi, còn lại thì ai biết được!”

Lôi Âm nghĩ đến hôn lễ, ngẫm lại liền kích động, “Tôi luôn cảm thấy, hôn lễ nhất

định rất náo nhiệt”

Ngọc Khê phốc cười, “Tôi thấy cậu chính là đi xem náo nhiệt, đừng quên, cậu

phải hồi âm cho Lý Nham”

Lôi Âm giơ tay đầu hàng, “Tôi viết rồi, thật sự viết rồi. Tiểu Khê, tốt nghiệp, chúng

ta cùng nhau tổ chức hôn lễ đi!”

Ngọc Khê, “Vì sao hai người cùng tổ chức?”

Lôi Âm ôm cánh tay Ngọc Khê, “Cậu xem, chúng ta là bạn bè, Lý Nham và Niên

Quân Mân cũng thế mà, bạn thân chí cốt, cùng nhau tổ chức hôn lễ, lãng mạn biết

bao”

Ngọc Khê co rút khóe miệng, “Tôi không thấy lãng mạn, trái lại thấy hiện trường

cãi nhau”

Lôi Âm mặc kệ, “Dù sao, cùng nhau kết hôn”

Ngọc Khê, “Được rồi, đừng lắc nữa, chỉ cần điều kiện cho phép, cùng nhau thì

cùng nhau”

Lôi Âm lúc này mới buông Ngọc Khê ra, “Vậy cứ quyết định như vậy đi”

Hai người đi căn tin trường học, tới hơi muộn, không còn lại bao nhiêu cơm nước,

gọi hai bát mì ăn.

Hai người chờ mì, Ôn Vinh bưng hoành thánh đi tới, “Chị, đã lâu không gặp”

Ngọc Khê rất kinh ngạc, “Đã lâu không gặp, cậu trở về khi nào?”

Ôn Vinh, “Làm xong thì trở về rồi”

Ngọc Khê nói: “Cậu đi học cứ như chưa đi học vậy, năm nay tôi chẳng mấy khi

thấy bóng người của cậu, giải thưởng cũng đạt rồi, trở về thi cử sao?”

Ôn Vinh nuốt hoành thánh trong miệng, “Đúng vậy, bỏ lỡ không ít khóa học, trở về

học bù đây”

Lôi Âm nói với Ngọc Khê, “Mì được rồi, tôi bưng giúp cậu”

Ngọc Khê, “Cảm ơn”

Ôn Vinh đảo mắt, “Chị, đầu năm nghe chị nói chuyện cha mẹ bán con, năm sau

tôi muốn chuẩn bị một bộ phim điện ảnh, nhắm tới giải thưởng. Tôi rất xem trọng

đề tài này, hiện tại pháp luật còn nông cạn, không biết bán con là phạm pháp, rất

có ý nghĩa giáo dục, tôi liền nghĩ, kịch bản do chị viết”

Ngọc Khê đầu năm cảm khái nói chuyện với Ôn Vinh, cũng là bởi vì chuyện của

Trịnh Quang Diệu, lại nghe bà nội nói không ít chuyện cha mẹ bán con, cảm thấy

ý thức pháp luật xã hội còn nông cạn, muốn Ôn Vinh quay nhiều về phương diện

có ý nghĩa, cho nên nói rất nhiều, không nghĩ đến lại có tác dụng rồi.

Ngọc Khê đè xuống kích động, chỉ vào chính mình, “Tôi có thể làm được không?”

Ôn Vinh cười chỉ vào chính mình, “Cậu xem, tôi mới ra nghề đều làm được đây,

chị đi theo Hách Biên Kịch học hai năm rồi, thành tích vẫn rất tốt, tiểu phẩm biên

tập còn được giải thưởng, lại tham gia thi đấu biên kịch, chị mà không được, tôi

đều phải vô cùng xấu hổ rồi”

Ngọc Khê nhận bát mì Lôi Âm bưng tới, đáp Ôn Vinh, “Anh đã nói thế rồi, nếu tôi

không đồng ý thì quá làm màu rồi. Được, tôi sẽ viết kịch bản, nếu không tốt thì

anh cứ chỉ ra”

Ôn Vinh ăn hết chỗ hoành thánh còn lại, “Vậy cứ quyết định thế nhé, tôi về trước

đây”

Ngọc Khê là người cẩn thận, “Khoan đã, anh tự mình chốt được không? Mà này,

anh tìm được nhà đầu tư chưa? Bên đầu tư đồng ý rồi?”

Ôn Vinh cười khan, rồi lại ngồi xuống.

Ngọc Khê bớt đi rất nhiều sự hào hứng, đã biết có mờ ám. Tiểu tử này từ lúc

quen biết, nói nhiều là màu bảo vệ, trơn tru mới là bản chất. Cô nheo mắt, phản

ứng lại, nheo mắt, “Hay ho đấy, tiểu tử ngươi tinh ranh thật đấy, cậu tính để tôi

đầu tư làm phim à?”

Mì sợi Lôi Âm vừa ăn vào miệng suýt nữa phún ra ngoài, cô che miệng, chỉ vào

Ôn Vinh.

Ôn Vinh bị phát hiện, cũng không ngượng ngùng, dù sao vì để quay bộ phim đầu

tiên, mặt anh ta đã có thể so với tường thành rồi, chỉ cần có thể quay phim, dù

cho kim châm đâm cũng không sợ, “Học tỷ, tôi nghe nói công ty chị năm nay

kiếm được không ít, có người đồn, ít nhất cũng phải ngàn vạn”

Ngọc Khê suýt nữa bị nước miếng của mình làm chết đuối, “Khụ khụ, bao

nhiêu?”

Ôn Vinh một bộ vẻ anh em thân thiết, “Chúng ta thân nhau thế mà, nói thật đi, có

được một ngàn vạn không”

Ngọc Khê hít thở sâu, “Tin đồn nhảm”

Ôn Vinh nói: “Dù sao không được ngàn vạn, cũng kiếm được không ít. Tôi đã tính

cho chị một khoản rồi, chị xem, mảng trang phục có đại sư thiết kế mới nổi Hà

Duệ, lại còn mở công ty điện ảnh và truyền hình, riêng học tỷ Lôi Âm đã kiếm

được không ít rồi, lại có mảng sản phẩm phụ trợ, tuy rằng nhận thầu trang phục

không được mấy đơn, nhưng cũng là nhận việc của người quen, sẽ không bị nợ

tiền, năm nay học tỷ kiếm bộn rồi”

Ngọc Khê đặc biệt muốn ngăn chặn miệng Ôn Vinh, “Tôi mới biết được, anh mới

là kế toán của công ty chúng tôi đấy”

Ôn Vinh hắc hắc cười, “Học tỷ, chị xem, chị muốn quay phim có ý nghĩa, tôi thì

muốn nhắm tới giải thưởng, tổ hợp của chúng ta thích hợp biết bao. Tôi đã tính

rồi, lần này là phim kinh phí nhỏ, không nhiều lắm, một trăm vạn, tôi nhất định sẽ

quay tốt cho chị”

Ngọc Khê hoài nghi tai mình nghe nhầm, “Bao nhiêu?”

Ôn Vinh giơ một ngón tay, “Một trăm vạn, chị xem tôi tính cho chị này, cát-xê diễn

viên tăng rồi, địa điểm quay phim phải thuê, chi phí đoàn làm phim, sản xuất hậu

kỳ, còn có tuyên truyền hậu kỳ, những thứ này đều là tiền cả đấy, tôi còn chưa

tính tiền cho đạo diễn, đúng rồi, chị là biên kịch cũng chưa tính tiền”

Ngọc Khê xoa trán, “Anh đã nhắm vào tôi từ lâu rồi, hôm nay không gặp, sau khi

thi xong, anh cũng sẽ trở về tìm tôi?”

Ôn Vinh hắc hắc cười, “Đúng thế, tôi nghĩ, học tỷ đã viết kịch bản rồi, bỏ tâm

huyết ra mà không quay thì rất đáng tiếc. Chị nghĩ xem, tôi nhắm tới giải thưởng,

học tỷ cũng phải đoạt giải chứ, chúng ta mới bao tuổi, thật lệ chí biết bao”

Ngọc Khê muốn ha hả vào mặt Ôn Vinh, tính toán cô, lại còn nói năng đường

hoàng, “Tôi phải ăn cơm rồi, anh cũng về trước đi, thi xong rồi nói”

Ôn Vinh, “Học tỷ, chị nhất định phải suy nghĩ kỹ đấy!”

Lôi Âm đợi Ôn Vinh đi rồi, cô và Ngọc Khê là bạn nhiều năm, quá hiểu rõ bạn

mình, “Chị sẽ không thật sự muốn đầu tư đấy chứ!”

——————–


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.