Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời

Chương 290: Hy vọng



Ngọc Khê lắc đầu: “Không có gì đâu, em chỉ muốn hỏi anh đã ăn gì chưa? Bác sĩ

bảo anh được ăn những gì?”

Niên Quân Mân đáp: “Chỉ được ăn thanh đạm thôi, mấy món giàu canxi đều phải

kiêng để tránh xương bị vôi hóa quá sớm dẫn đến tự khép kín. Còn lại thì anh

không nhớ rõ lắm”

Ngọc Khê đứng dậy: “Để em đi hỏi bác sĩ danh sách chính xác”

“Được”

Thấy Ngọc Khê đi rồi, Lý Nham mới vội mở cửa bước vào: “Hai người nói chuyện

gì thế? Cô ấy không chê ông chứ?”

Niên Quân Mân vung vung nắm đấm: “Vợ tôi không phải hạng người nông cạn,

mấy ông cứ lo hão. Yên tâm đi”

Lý Nham không mấy lạc quan: “Giờ thì chưa chê, nhưng lâu dần thì sao? Tình

trạng của ông, tôi toàn lựa lời hay ý đẹp để nói với cô ấy thôi. Cô ấy ôm hy vọng

ông có thể đứng lên được, nhưng vạn nhất thì sao? Nếu chân ông không gập lại

được nữa, trước bao cám dỗ bên ngoài, liệu cô ấy có thay lòng?”

Niên Quân Mân sa sầm mặt: “Ông đừng có lây cái sự căng thẳng của ông sang

tôi. Ông lo Lôi Âm thích mộng mơ, còn tôi thì không. Tôi tin tưởng Ngọc Khê, dù

thực sự có ngày đó, cô ấy cũng chẳng bỏ mặc tôi đâu”

Lý Nham vò đầu bứt tai: “Thế sau này ông tính sao?”

Niên Quân Mân siết chặt tay: “Giải ngũ thôi. Tôi sẽ không chấp nhận chuyển sang

làm bộ phận văn phòng đâu, ông đừng khuyên nữa”

Lý Nham trừng mắt: “Ông đang trong giai đoạn hồi phục, đã xong đâu mà đòi giải

ngũ! Đợi ông bình phục hẳn rồi tụi mình nói chuyện tiếp được không?”

Niên Quân Mân nở nụ cười cay đắng, chỉ vào cái chân đang treo lên: “Đừng lừa

mình dối người nữa. Cái chân này của tôi, trừ phi có thần tiên hạ phàm, bằng

không rất khó bình phục hoàn toàn. Mà cho dù có lành lại, tôi cũng không thể vận

động mạnh được nữa. Chuyển bộ phận thì tôi cũng chẳng vui vẻ gì. Ông thừa

hiểu tâm trạng của Trần Trì khi giải ngũ mà”

Lý Nham gục đầu: “Tôi biết, tôi hiểu hết. Nhưng cứ đợi hồi phục rồi tính”

Ngọc Khê đứng ngay ngoài cửa phòng bệnh, tựa lưng vào tường nghe hết cuộc

đối thoại bên trong. Lúc này, cô chỉ biết đặt hết hy vọng vào cụ Tôn, mong rằng cụ

sẽ có cách.

Đợi trong phòng im tiếng, Ngọc Khê mới đẩy cửa bước vào, vẫy vẫy tờ giấy trong

tay với Quân Mân: “Em sợ không nhớ hết nên nhờ bác sĩ viết lại rồi. Sau này em

cứ theo thực đơn này mà chuẩn bị cho anh”

Niên Quân Mân mỉm cười: “Được”

Ngọc Khê tiếp lời: “Em hỏi bác sĩ rồi, đợi cắt chỉ là có thể xuất viện. Nếu chú ý

vận động khớp gối sớm thì ít để lại di chứng, nhưng nhớ là không được để quá ba

tuần. Em định để anh ở lại viện thêm mấy ngày cho chắc, anh thấy sao?”

Sau khi trút bầu tâm sự với Lý Nham, lòng Niên Quân Mân nhẹ nhõm hơn nhiều:

“Anh nghe theo em hết”

Ngọc Khê quay sang bảo Lý Nham: “Khó lắm anh mới ra ngoài được một chuyến,

đi thăm Lôi Âm đi, ở đây có tôi lo rồi”

Lý Nham đơ mặt đứng dậy: “Được”

Sau khi Lý Nham đi, Niên Quân Mân giải thích: “Lý Nham không phải có ý kiến gì

với em đâu, cậu ấy chỉ là nhất thời chưa chấp nhận được sự thật thôi”

Ngọc Khê tém lại góc chăn cho anh: “Em biết, em đứng ngoài cửa nghe thấy cả

rồi. Anh thực sự đã quyết định kỹ chưa?”

Niên Quân Mân sững người một chút, rồi nắm lấy tay cô: “Em đừng lo cho anh,

anh tự biết mình phải làm gì. Thật ra anh cảm thấy đây như là một cái kiếp nạn

định sẵn. Lúc đó rõ ràng anh có thể tránh được, nhưng đột nhiên lại thẫn thờ mất

một nhịp nên lỡ mất cơ hội. Mạng này còn giữ được đến giờ là anh đã lãi lắm rồi.

Nghĩ lại, một người đáng lẽ phải chết từ lâu như anh mà giờ còn sống, thì chút

thương tích này chẳng thấm tháp gì”

Ngọc Khê im lặng. Cô đã thay đổi số phận của anh, cứu anh khỏi cái chết, vậy

nên giờ anh phải trả giá sao?

Niên Quân Mân siết nhẹ tay cô: “Nghĩ theo hướng tích cực thì sau này anh có thể

ở bên cạnh em nhiều hơn. Có mất mới có được mà. Em xem, anh nghĩ thông suốt

rồi, đừng nhíu mày nữa”

Ngọc Khê lẩm nhẩm cụm từ “có mất mới có được”, nỗi u sầu trên chân mày cũng

dần tan biến: “Phúc không phải họa, là họa thì tránh không khỏi. Anh nói đúng, cứ

lạc quan mà đối mặt, chẳng có khó khăn nào là không vượt qua được”

Ngày hôm sau, Ngọc Khê nhờ Lý Nham trông chừng Quân Mân, cô tháo miếng

ngọc bội đeo trên cổ ra, nắm chặt nó đi tìm cụ Tôn. Đến bệnh viện chắc chắn

không tìm được cụ nên cô đến thẳng nhà riêng. Nhà cụ không hề hào nhoáng, lọt

thỏm trong con ngõ nhỏ rất bình thường. Sau khi xác nhận lại vài lần, cô mới gõ

cửa.

Chờ một lát thì có một người đàn ông ngoài 40 tuổi ra mở cửa, hơi thở thoảng

mùi thảo mộc: “Xin hỏi cô tìm ai?”

Ngọc Khê đưa miếng ngọc ra: “Chào anh, tôi muốn tìm cụ Tôn”

Thấy miếng ngọc, người đàn ông nhường đường: “Mời vào trong”

“Cụ Tôn có nhà không ạ?” cô hỏi.

“Hôm nay cô đến khéo lắm, sư phụ đang ở nhà. Mời vào”

Sân nhà cụ ngào ngạt mùi thuốc. Người đàn ông bảo Ngọc Khê chờ một lát rồi

vào báo tin.

Cụ Tôn bước ra: “Cầm ngọc bội đến đây, ta đoán ngay là con rồi. Con bé này, con

muốn khám bệnh à?”

Ngọc Khê đưa ngọc bằng hai tay: “Thưa cụ, Quân Mân bị vỡ nát xương bánh chè

ở chân phải, con muốn xin cụ xem giúp anh ấy”

Cụ Tôn biến sắc: “Quân Mân bị thương sao?”

Ngọc Khê gật đầu: “Vâng ạ”

Cụ Tôn vuốt ve miếng ngọc rồi trả lại cho cô: “Lần này không tính, con cầm ngọc

về đi. Ta sẽ đi xem cho nó, nhưng nói trước là đừng coi ta như thần thánh quá”

Lòng Ngọc Khê chùng xuống: “Con biết ạ, làm phiền cụ quá”

Một tiếng sau tại bệnh viện, cụ Tôn nhìn Quân Mân nằm trên giường: “Cái thằng

này, đúng là đa tai đa nạn”

Niên Quân Mân cười: “Lại làm phiền cụ rồi ạ”

Cụ Tôn bắt mạch, kiểm tra chân phải rồi thu tay lại: “Ta nói thật lòng, phẫu thuật

rất thành công. Ta chỉ có thể giúp bồi bổ lại những vết thương cũ trước đây và hỗ

trợ phục hồi chức năng thôi. Còn muốn hoàn hảo như chưa có gì xảy ra thì gần

như không thể”

Niên Quân Mân đã chuẩn bị tâm lý từ trước: “Cháu cảm ơn ông nội Tôn”

Cụ Tôn thở dài: “Nếu không tổn thương đến màng hoạt dịch và sụn chêm thì chỉ

cần phục hồi tốt là sinh hoạt bình thường được. Nhưng hiện tại, dù có bình phục

thì cũng không thể vận động mạnh được nữa”

Niên Quân Mân cười thoải mái: “Đi lại bình thường được là cháu mãn nguyện lắm

rồi”

Cụ Tôn vuốt râu: “Đợi con xuất viện, ta sẽ xem lại lần nữa”

Cụ Tôn trong lòng đầy tiếc nuối cho anh, bèn hỏi: “Con định giấu ông nội con

sao?”

Niên Quân Mân lắc đầu: “Cháu sẽ thưa với ông ạ”

Cụ Tôn đứng dậy: “Thế thì tốt. Ta về đây, con cứ tịnh dưỡng cho tốt, phải tuyệt

đối nghe theo lời dặn của bác sĩ. Giai đoạn đầu này cực kỳ quan trọng, sau này

có đi lại bình thường được không là nằm ở những ngày này đấy. Còn về di chứng,

yên tâm, có ta đây rồi”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.