Ngọc Khê bị tiếng thì thầm khe khẽ bên tai đánh thức. Cô mở mắt, đầu óc còn
lơ mơ. Rõ ràng căn phòng trống không, sao lại có tiếng trẻ con? Cô lần theo âm
thanh, quay đầu nhìn sang.
Phản ứng đầu tiên của Ngọc Khê là tự tát cho mình một cái thật mạnh. Tiếng
“bốp” vang lên rõ ràng, đau đến mức nửa bên mặt lập tức tê rần.
Hai cậu bé đứng đối diện sững sờ, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn, ánh mắt nhìn cô
mang theo vẻ sợ hãi.
Cậu bé lớn nhất, Lữ Ngọc Thanh mười sáu tuổi, vội vàng kéo cậu em Ngọc Chi
chín tuổi ra sau lưng, dè dặt hỏi, giọng đầy thăm dò:
“Chị… chị làm sao vậy?”
Trong mắt Ngọc Khê vẫn cuộn trào chấn động. Tất cả quá thật, thật đến mức
khiến người ta hoảng loạn. Cô nhớ rất rõ, ký ức cuối cùng chỉ dừng lại ở việc cô
ngồi xổm quá lâu, đứng lên thì choáng váng, ngã xuống đất. Ngực đau nhói như
bị vật nhọn đâm xuyên, mùi máu tanh tràn lên mũi, rồi chẳng chống đỡ được
bao lâu thì mất đi ý thức.
Nghĩ đến vết thương, Ngọc Khê kéo cổ áo xuống nhìn ngực mình, hoàn toàn
ngây người. Không có gì cả, không một vết thương. Cô lại véo mạnh mình một
cái, cơn đau vẫn rõ ràng.
Ngọc Thanh cũng ngẩn ra. Chị gái ngủ một giấc, sao tỉnh dậy lại giống như trúng
tà? Cậu kéo em trai chạy vội ra ngoài, vừa chạy vừa lớn tiếng:
“Mẹ! Bố! Mau vào xem chị gái! Chị ấy bị ma nhập rồi, tự đánh mình, mặt sưng
hết cả lên rồi!”
Nghe những lời đó, tim Ngọc Khê run lên dữ dội. Vừa rồi… đúng là hai đứa em
của cô. Cậu đứng phía trước là anh trai cùng cha khác mẹ, đứa trốn sau lưng là
em út.
Cô đảo mắt nhìn quanh căn phòng. Đây là phòng của cô, căn phòng của ba năm
về trước. Ký ức lập tức ùa về. Cô đã trở lại rồi. Không phải mơ. Cô thật sự quay
về rồi.
Khóe miệng Ngọc Khê khẽ mở ra. Nhất định là vì những hối hận dằn vặt suốt bao
năm đã cảm động ông trời, nên cô mới có thể trở về, trở lại thời điểm ba năm
trước, khi mọi bi kịch còn chưa xảy ra.
Cô chân trần bước xuống giường, cảm nhận nền đất lạnh dưới lòng bàn chân.
Cửa phòng bị đẩy ra, người bước vào đầu tiên là bố. Bố vẫn còn sống. Chỉ vậy
thôi đã đủ khiến cô muốn òa khóc.
Lữ Mãn đứng ở cửa, tiến cũng không xong, lùi cũng chẳng được. Con gái trừng
trừng nhìn ông, ánh mắt vừa xa lạ vừa đáng sợ. Ông vừa định lên tiếng thì người
vợ đi sau đã kéo tay ông, thấp giọng:
“Đừng nói gì cả, đừng kích thích con bé”
Lữ Mãn đành nuốt ngược lời lại. Trước mặt ông, nước mắt của con gái cứ thế rơi
xuống không ngừng, lặng lẽ mà dồn dập. Cô không nói một lời, chỉ đứng đó khóc.
Ngọc Khê không biết bố đang nghĩ gì, cũng chẳng muốn quan tâm. Cô chỉ biết
mình muốn khóc. Bố đang đứng đây, là người sống, không phải nấm mồ lạnh lẽo
trong ký ức.
Còn có mẹ kế. Bà vẫn ở đây, không dắt các em rời đi, không để lại câu nói lạnh
lùng rằng duyên mẹ con đã cạn.
Đúng rồi, còn có các em. Hai đứa em vẫn còn ở đây!
Ngọc Khê liếc nhìn về phía sau một chút. Ông bà nội không có mặt, bọn họ vốn
không sống chung. Cô hơi thất vọng. Nhưng khi ánh mắt chạm phải người đứng
phía sau, đầu óc cô lập tức trống rỗng.
Niên Quân Mân… sao anh lại ở đây?
Không phải phải đợi đến sau khi cô thi đại học xong, anh mới xuất hiện sao?
Trong đầu Ngọc Khê như có tiếng “ầm” vang lên. Cô bật người nhảy dựng, thân
thể thiếu nữ trẻ trung, lại thường xuyên lao động giúp gia đình, động tác nhanh
nhẹn đến mức khiến mọi người giật mình.
Lần này thật sự làm Lữ Mãn hoảng sợ. Con gái ông rốt cuộc là bị làm sao?
Nhưng Ngọc Khê chẳng còn tâm trí để ý đến ánh mắt lo lắng của người thân.
Trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất: cô cần biết hôm nay là ngày nào.
Cô xoay người, nhìn chằm chằm vào tờ lịch treo trên tường. Lịch xé từng ngày.
Ngày mười lăm tháng tám. Kỳ thi đại học đã kết thúc gần hai tháng rồi.
Đầu óc Ngọc Khê trống rỗng. Cô trùng sinh thật, nhưng lại trùng sinh sai thời
điểm. Vào lúc này, cô đã cãi nhau kịch liệt với mẹ kế vì chuyện mai mối, cả nhà nổ
ra một trận chiến lớn.
Sau đó, nghe theo lời xúi giục của Lý Miêu Miêu, cô từ bỏ trường Đại học Thủ đô
gần như nắm chắc trong tay, quay sang thi Học viện Hí kịch Thủ đô. Khi ấy cô chỉ
nghĩ đơn giản: làm minh tinh, kiếm thật nhiều tiền, cho mẹ kế biết tay.
Điều chết người nhất là… cô đã đắc tội Niên Quân Mân đến tận xương tủy.
Người mà mẹ kế giới thiệu cho cô, chính là người trẻ tuổi có tiền đồ nhất trong
thôn. Hai mươi bốn tuổi đã mang quân hàm thượng úy, giữ chức phó doanh.
Ngọc Khê cố gắng hết sức chấp nhận sự thật, trong lòng nghĩ, có thể trùng sinh là
tốt rồi, những chuyện mình đã làm, hậu quả cần phải gánh chịu, cô sẽ không chối
bỏ.
Duy nhất may mắn, bây giờ bù đắp hết thảy vẫn còn tới kịp.
Ngọc Khê nghĩ như vậy, tay không còn run nữa, đã điều chỉnh tốt tâm trạng, vừa
quay đầu lại, cô giật mình, Niên Quân Mân đã đứng sau lưng cô từ lúc nào.
Hơn nữa tay anh ta còn giơ lên, đây là muốn đánh cô sao? Người đàn ông này
cũng quá không có phong độ rồi.
Sau đó Ngọc Khê chỉ cảm thấy cổ tê rần, trước mắt tối sầm, cảm giác ngã vào
vòng tay lạnh lùng cứng rắn, rồi sau đó thì không còn biết gì nữa.
Trong lòng Ngọc Khê chỉ có một ý nghĩ, Niên Quân Mân lại dám đánh ngất cô,
sau này nhất định phải tránh xa Niên Quân Mân một chút, quá bạo lực rồi.
Cánh tay Niên Quân Mân siết chặt lại, nhưng ôm rất vững vàng.
dunghtml]
Lữ Mãn thấy con gái ngất đi, lúc này mới thở ra một hơi. Vừa rồi dáng vẻ điên
cuồng của con gái thật sự dọa ông sợ rồi. Đàn ông đều thô tâm, cũng không cảm
thấy Niên Quân Mân, một thanh niên hai mươi tư tuổi, ôm con gái mình có gì bất
đúng.
Trịnh Cầm thì cẩn thận hơn nhiều, tiến lên vài bước, ánh mắt nhìn sâu vào Niên
Quân Mân. Niên Quân Mân lảng tránh ánh mắt, ôm Ngọc Khê đặt trở lại trên
giường.
Trịnh Cầm trong lòng thở dài, bà không ngờ Tiểu Khê phản ứng lại kịch liệt đến
thế, đáng tiếc cho Quân Mân đứa nhỏ này.
Lữ Mãn đứng ở đầu giường, “Cô ở đây trông Tiểu Khê, tôi đi gọi mẹ, bảo mẹ qua
xem sao”
Trịnh Cầm, “Được”
Lúc Ngọc Khê lại lần nữa tỉnh lại, đầu tiên là mơ màng nhìn màn che muỗi, sau đó
tự nhéo mình một cái, đau, cô không phải nằm mơ, là thật sự trở về rồi.
Ngọc Khê vừa động, Trịnh Cầm vẫn luôn nằm bò cũng tỉnh giấc. Bởi vì nằm bò
hơi lâu, chân đã tê rần, nhất thời suýt chút nữa không đứng vững, Ngọc Khê vội
đưa tay đỡ một phen.
Trịnh Cầm cứng lại rồi, thăm dò kêu lên, “Tiểu Khê?”
Trong lòng Ngọc Khê rất không dễ chịu, đời trước cô đã vô tâm đến mức nào, lại
dám phủ định hết thảy lòng tốt của mẹ kế.
Ngọc Khê kéo tay mẹ kế, “Lên giường ngồi đi!”
Trong mắt Trịnh Cầm đầy vẻ vui mừng, “Ôi, được”
Ngọc Khê có chút mất tự nhiên, cô cho tới bây giờ không gọi mẹ kế là Mẹ. Không,
phải nói là hồi nhỏ có gọi, sau này biết thân thế thì không gọi nữa, sau đó lại liên
tiếp sinh hai đứa đệ đệ, địa phương bọn họ trọng nam khinh nữ, trong lòng cô lại
càng đề phòng hơn.
Thanh danh mẹ kế không lớn tốt, có thể nói là đầy rẫy vết nhơ rồi. Cô sợ mẹ kế
đối xử tốt với mình đều là giả dối, cho nên vừa nghe mẹ kế muốn giới thiệu đối
tượng cho cô, mà cô còn phải lên đại học nữa, phản ứng đầu tiên của cô chính là
bùng nổ.
Chỉ có một suy nghĩ, quả nhiên thiên hạ mẹ kế đều giống nhau. Ngọc Khê vừa
nghĩ đến lúc đó cô đã nói rất nhiều lời làm tổn thương người khác, trong lòng đặc
biệt không dễ chịu, hơn nữa rất hổ thẹn, đối mặt với mẹ kế rất không tự nhiên.
Trịnh Cầm nhưng thật ra không nghĩ nhiều, tưởng Ngọc Khê cúi đầu là vì đói,
“Xem cái trí nhớ của tôi này, trong nồi đang hâm nóng cơm cho con đấy, nhất định
đói rồi, tôi đi lấy cho con”
Ngọc Khê nghe mẹ kế nói, bụng thầm thì kêu lên. Lúc này trời đã tối rồi, cô lại ngủ
suốt một ngày, quả thật đói rồi.
Cơm canh rất nhanh được bưng trở về, còn bốc hơi nóng. Ngọc Khê nhìn miếng
thịt, ngẩn người. Trịnh Cầm cười, “Quân Mân mua đấy”
Trịnh Cầm nói xong lập tức im lặng, bà biết Ngọc Khê bài xích Quân Mân, thật cẩn
thận nhìn Ngọc Khê, sợ Ngọc Khê không ăn.
Tay Ngọc Khê quả thật cứng lại rồi, nhớ lại trải nghiệm bị đánh ngất, cổ bây giờ
vẫn còn đau! Lúc đó nhất định đã dùng không ít sức lực.
Ngọc Khê lại muốn đến mối quan hệ giữa mẹ kế và Niên Quân Mân, nhất thời có
chút xuất thần.
——————–