Thập Niên 80: Chồng Phế Vật? Không Sao, Tôi Dạy Lại Từ Đầu

Chương 33: Từ gia toàn là người mù chữ



Trước đây cứ tưởng là để dành ăn thịt, kết quả nuôi lớn rồi mà vẫn không giếc,

thỏ cứ đẻ hết lứa này đến lứa khác, số lượng càng lúc càng nhiều.

Anh ấy nhìn chằm chằm vào chuồng thỏ cả buổi sáng, đây là có ý định làm nghề

chăn nuôi rồi.

Lâm Tuệ phỏng đoán bố chồng đã nín nhịn mấy ngày rồi, vừa nãy mặt cứ sa sầm

suốt.

Đối mặt với bố mẹ chồng, lần này Lâm Tuệ không để người đàn ông của mình

đứng ra che chắn phía trước nữa.

Một là anh ấy không “hiểu rõ” thế cục tương lai bằng tôi, hai là thứ này do chính

tôi mang từ nhà mẹ đẻ về, tôi phải nắm toàn quyền kiểm soát.

“Thưa cha mẹ, hai người không phát hiện bây giờ ngày càng có nhiều hộ chăn

nuôi sao?”

Từ Mẫu không nhất định biết, nhưng mấy người bạn già của Từ Phụ rải rác ở mấy

thôn bên cạnh, hẳn là có nghe ngóng được chút tin tức.

Quả nhiên, ông ấy gật đầu, “Thôn bên cạnh có thêm hai người nuôi heo, thôn

trước nữa có người mở trại gà”

“Chỗ chúng ta hẻo lánh, nhận tin tức chậm, tôi cũng là tình cờ nghe người ta bàn

tán trên trấn, nói là những thành phố lớn đã cải cách mở cửa, Lãnh đạo đặc biệt

khuyến khích nông dân làm chăn nuôi, dựa vào đôi tay cần cù để làm giàu”

“Nói thật, bây giờ Đông ca đã thay đổi không ít. Nhưng bao nhiêu năm qua rồi,

anh ấy bây giờ có học trồng trọt nữa thì cũng chỉ đến thế thôi. Anh ấy cũng không

thích làm ruộng, chi bằng chúng ta ở nhà nuôi gà nuôi thỏ, mang đi bán cho nhà

hàng quốc doanh hoặc bán cho những người có tiền nhưng không mua được thịt,

rồi lấy tiền đó đi mua lương thực mà ăn”

Từ Đông Thăng nghe hai câu đầu còn hơi ngượng ngùng, nghe đến đoạn sau

cũng nhịn không được mà gật đầu. Anh ấy thật sự không thích làm ruộng, mệt

chết mệt sống mà số lương thực trồng ra cũng chẳng đổi được bao nhiêu tiền,

chỉ đủ để không chết đói.

Từ Mẫu cảm thấy không đáng tin, “Con mang ra bán là người ta mua ngay à? Nhà

hàng quốc doanh đều phải có quan hệ mới gửi hàng vào được”

“Đó là bây giờ, nhà hàng quốc doanh vẫn còn được coi là lợi hại. Nhưng chỉ một

hai năm nữa thôi, các hộ kinh doanh cá thể sẽ ngày càng nhiều, nhà hàng tư

nhân cũng sẽ xuất hiện, người tranh giành miếng cơm manh áo đông lên, lúc đó

chắc chắn phải xem đồ ăn nhà ai vừa ngon vừa mới lạ, có thể thu hút được khách

hàng”

“Người nuôi gà thì nhiều, nhưng trong mười dặm tám thôn này tôi chưa thấy ai

nuôi thỏ cả. Thịt thỏ làm kiểu gì cũng ăn ngon, lại còn mới lạ”

“Hơn nữa, cho dù tôi chỉ bán lẻ cho người trong thành phố, ngoài việc hơi phiền

phức một chút thì chắc chắn cũng không lo không bán được. Mẹ cứ nói xem, nếu

trong túi mẹ mỗi tháng có 50 đồng, mẹ có bằng lòng bỏ ra 3 đồng để mua một con

thỏ béo hoặc một con gà béo cho các cháu ăn không?”

Từ Mẫu không còn gì để nói, bà ấy cũng không dám nghĩ trong túi mình mỗi tháng

có thể có 20 đồng. Nếu thật sự có được mức lương cao như vậy, thì chắc chắn là

bà ấy bằng lòng rồi.

Con gái lớn của bà mỗi lần trở về đều kể cho bà nghe về cuộc sống của người

thành phố, đặc biệt rất chịu chi tiền cho việc ăn uống.

dau/chuong-33-tu-gia-toan-la-nguoi-mu-chuhtml]

“Nhưng làm vậy không phải là đầu ki đảo bả sao? Liệu có vấn đề gì không?”

“Đầu ki đảo bả là luồn lách kẽ hở, bán giá cao. Ví dụ như con mua lương thực ở

quê với giá 2 xu rồi quay đầu mang lên thành phố bán 2 hào, những người khác

không mua được lương thực giá rẻ thì chỉ có thể đến chỗ con mua giá đắt. Nhưng

chúng ta đây là tự mình nuôi để ăn, cũng là nông sản, con bán bằng giá với xí

nghiệp liên hợp thịt, thế thì sao lại không được?”

Từ Phụ vuốt ve tẩu thuốc của mình, “Bên ngoài thay đổi lớn vậy thật sao?”

Tim Từ Mẫu “lộp bộp” một cái, nhà họ bây giờ có mấy chục con gà và thỏ, theo

quy định mấy năm trước, hai người mới có thể nuôi một con gà.

Vợ chồng họ đã nửa đời người chưa ra khỏi thôn, tư tưởng vẫn luôn dừng lại ở

cái thời “đầu ki đảo bả”, “loại bỏ tư tưởng xấu”, cứ nghĩ đến là lại thấy sợ hãi

trong lòng.

Trong thôn của họ từng có một gia đình, chỉ vì nuôi dư một con gà mà bị một đám

người xông vào chuồng, đánh chết con gà ngay tại chỗ.

Con gà mái to đó vốn được nuôi để cho con dâu đang có mang ăn trứng bồi bổ,

kết quả là đám người đó vừa đập phá vừa la hét, gà bị đánh chết mà người

cũng không còn.

Nhưng A Tuệ có một điểm nói không sai, Lão Tam đúng là không hợp với việc

đồng áng.

“Cha mẹ, hai người yên tâm, chúng ta phải nuôi với quy mô lớn thì mới có nguy

hiểm chứ, bây giờ mới có mấy con thôi à. Cứ nuôi trước đã, đợi nửa năm sau rồi

nói lại”

Từ Phụ mở lời, “Ừ, cứ nuôi trước đi. Cứ chậm rãi mà làm, nếu thật sự có thể làm

chăn nuôi, thì kiếm tiền nhanh hơn trồng trọt đấy”

Lâm Tuệ cười nói, “Lúc nào rảnh thì Đông ca cứ từ trạm phế liệu trong thành phố

mua ít báo cũ trở về, nhà chúng ta cũng tìm hiểu nhiều hơn về sở thích của Lãnh

đạo, xem xem các thành phố lớn bên đó đã biến thành cái dạng gì rồi. Muốn kiếm

tiền thì phải đi cho nhanh”

“Đúng, muốn kiếm tiền thì phải đi cho nhanh, Lão Tam mua báo về sớm một chút”

Con dâu và ông già nhà này kẻ xướng người hoạ, nói chuyện cũng khá ăn nhịp.

Từ Mẫu nhìn ông với vẻ ghét bỏ, “Cái nhà Lão Từ các người có ai biết chữ

không? Tất cả đều là mù chữ, mua về thì xem kiểu gì?”

Ngoại trừ Từ Đại Tỷ, nhà họ Từ thật sự không có một ai học xong tiểu học.

Từ Phụ quyết định, “Lão Nhị nên đưa con đi học được rồi, bảo hai thằng nhóc thối

Từ Quốc Hoa, Từ Quốc Cường ở trường học hành cho đàng hoàng vào cho tôi!

Về nhà rồi, chuyện thứ nhất chính là đọc báo cho chúng ta nghe, đọc sai một chữ

là phạt đứng mười phút”

Lâm Tuệ bật cười, tôi không có gài bẫy cháu trai đâu nhé.

——————–


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.