Trong túi của Niên Quân Mân có một xấp tiền mặt toàn tờ một trăm tệ và một
phong thơ. Ngọc Khê ước chừng, ít nhất phải có năm nghìn tệ. Đây là một khoản
tiền lớn rồi. Cô nhớ đã nghe mẹ kế nói, tiền trợ cấp hàng tháng của Niên Quân
Mân chỉ hơn hai trăm tệ, để dành được năm nghìn, ít nhất phải mất ba năm.
Hơn nữa, trong ba năm đó, Niên Quân Mân vẫn phải sống trong cảnh tằn tiện, tiết
kiệm mới có thể tích cóp được.
Ngọc Khê nhớ mẹ kế từng nói, Niên Quân Mân tuy có nhận mấy ông lão làm sư
phụ, nhưng anh sẽ không yên tâm thoải mái mà tiêu tiền của trưởng bối, cũng sẽ
không xin tiền mấy ông lão đó để tiêu xài.
Số tiền trong túi bây giờ, phải biết là toàn bộ tiền tiết kiệm của Niên Quân Mân rồi.
Ngọc Khê nắm chặt chiếc túi, lấy phong thơ ra. Trong thư không có lời nào thừa
thãi, chỉ nói rằng số tiền này là dùng để bà nội phẫu thuật, tuy không nhiều lắm,
nhưng cũng muốn góp một phần sức lực.
Ngọc Khê không làm chủ được, chỉ có thể trơ mắt nhìn đoàn tàu chầm chậm khởi
động, cô mím môi đi đến bệnh viện.
Ở bệnh viện, ông nội đã về nhà rồi, bà nội đang trò chuyện rôm rả với bà lão
giường bên cạnh, mẹ kế ngồi ở một bên, sẵn sàng hầu hạ bưng nước.
Ngọc Khê bước vào, Lữ Lão Thái cũng không trò chuyện nữa, “Khê Khê, Quân
Mân đi rồi à?”
Ngọc Khê đưa chiếc túi cho mẹ kế, đáp lời bà nội, “Đi rồi ạ”
Trịnh Cầm cầm chiếc túi, kinh ngạc, “Đây không phải túi của Quân Mân sao? Cậu
ấy quên mất à?”
Ngọc Khê ngồi ở mép giường bệnh, “Mẹ, mẹ mở ra xem sẽ biết”
Trịnh Cầm nghi hoặc mở ra, tay run rẩy không cầm chắc, chiếc túi rơi xuống trên
mặt đất. Lữ Lão Thái ghét bỏ nhìn con dâu, con dâu bà cái gì cũng tốt, chỉ có một
điểm không tốt, đó là không giấu được chuyện gì.
Lữ Lão Thái đưa tay nhặt lên, sắc mặt cũng thay đổi, trừng mắt nhìn con dâu,
“Đây là thế nào?”
Trịnh Cầm cũng ngây người, sợ bị mẹ chồng mắng, vì chuyện của Vương Thủy
Tiên, hai đêm nay mẹ chồng đã không ít lần giáo huấn bà, “Con, con cũng không
biết, con thật sự không biết mà!”
Lữ Lão Thái hiểu rõ con dâu, xem ra đây là chủ ý của Niên Quân Mân rồi. Bà lão
không biết bao nhiêu chữ, liền đưa phong thư cho Ngọc Khê, “Đọc cho bà nội
nghe”
Ngọc Khê đã đọc qua một lần, nên khi đọc lại không bị vấp, mấy câu chữ đó, cô
đọc hết một hơi.
Lữ Lão Thái im lặng, nhưng ánh mắt nhịn không được nhìn về phía cháu gái. Lời
cuối cùng của Niên Quân Mân là ý gì? Bà là bà nội của Niên Quân Mân từ khi
nào? Cái tiểu tử này không ít tâm cơ đâu nha.
Đây là gián tiếp nói cho bà biết, anh ta sẽ không từ bỏ.
Ngọc Khê bị bà nội nhìn đến không được tự nhiên, “Nãi, sao nãi lại nhìn con như
thế?”
Lữ Lão Thái sâu kín mở lời, “Bà đang nghĩ, đóa hoa như con đây, sau này sẽ bị
thằng nhóc hỗn xược nào hái mất”
Đời trước Ngọc Khê vẫn luôn bị người ta tính kế, cô cũng không có tâm tư đi tìm
bạn trai. Sau khi trọng sinh, cô vẫn chậm chạp với tình cảm.
Bây giờ nghe lời bà nội nói, nhất thời cô có chút ngây ngẩn cả người. Sao đột
nhiên lại nhảy sang chủ đề này?
Trịnh Cầm hoàn hồn, lo lắng nhìn số tiền trong túi, “Mẹ, số tiền này con sẽ gửi trả
lại cho Quân Mân”
Lữ Lão Thái rối rắm. Tình hình gia đình, sau khi phẫu thuật sẽ không còn tiền
nữa, chi phí điều trị sau này cũng cần tiền. Khoản tiền này đến quá kịp thời.
Nhưng nếu trực tiếp dùng số tiền này, Lữ Lão Thái lại không cam lòng, cứ cảm
thấy dùng rồi thì chẳng khác nào mặc nhận cháu rể, trong lòng sẽ ấm ức.
Bây giờ dùng cũng không được, không dùng cũng không xong.
Trịnh Cầm liếc nhìn con gái. Con gái sắp vào đại học, học phí một năm không ít.
Tuy có trợ cấp, nhưng vật giá bây giờ đã tăng cao, chi tiêu mỗi tháng rất cao, lại
còn phải chữa bệnh cho mẹ chồng. Bà đành cắn răng, “Mẹ, số tiền này coi như
chúng ta mượn. Con sẽ viết một giấy nợ cho Quân Mân, sau này chậm rãi trả”
Lữ Lão Thái nhắm mắt lại, sau đó mở ra, “Được, số tiền này coi như mượn, nhất
định phải nói rõ ràng”
Trái tim Ngọc Khê thật vất vả mới nhẹ nhõm được một chút, áp lực lại lớn hơn rồi.
Năm nghìn tệ, đối với gia đình cô là một con số thiên văn. Cô không nghĩ mình có
may mắn có thể gặp lại long diên hương lần nữa.
Cho nên vẫn phải làm ăn chân chính, Ngọc Khê tử tế hồi tưởng, làm thế nào để
có thể kiếm tiền nhanh hơn.
Mãi cho đến khi ông nội đến thay mẹ kế, cô vẫn không nghĩ ra làm thế nào để
kiếm tiền nhanh chóng. Suốt trên đường trở về, cô vẫn bứt tóc vì bực bội.
Trịnh Cầm nhịn vài lần, cuối cùng nhịn không được, đau lòng lắm: “Tiểu Khê,
đừng có giật tóc nữa, con xem tóc rụng không ít rồi kìa, tóc con gái rất trọng yếu”
Ngọc Khê cúi đầu vừa nhìn, thấy mười mấy sợi tóc, vội vàng hất sợi tóc đi,
ngượng ngùng cười một cái.
Vừa thấy đã tới cửa nhà, hàng xóm Ngô Thẩm thấy Ngọc Khê, một khuôn mặt
tươi cười đi ra: “Mẹ Ngọc Khê, hai đứa trẻ thành rồi, trái tim này của chị cũng có
thể đặt xuống rồi”
Sau đó lại nói với Ngọc Khê: “Tiểu Khê à, đứa nhỏ này của cháu cuối cùng cũng
hiểu khổ tâm của người mẹ rồi, hảo hài tử, đợi cháu kết hôn, thím nhất định đi”
Ngọc Khê có chút choáng váng, cô ấy thế nào lại không nghe hiểu lời Ngô Thẩm,
quay đầu nhìn mẹ kế.
Trịnh Cầm lại nổi giận: “Chị dâu, lời này của chị từ đâu ra, Ngọc Khê nhà tôi là
phải đi học đại học, không có chuyện kết hôn”
Ngô Thẩm Tử ý thức được vấn đề rồi: “Nhưng tất cả mọi người đều nói, nhà các
ngươi tiền đều thu rồi, nói là tiền kết hôn”
Trịnh Cầm tức giận đến run cầm cập, nghĩ đến lời mẹ chồng, hận không thể tự
đánh mình một cái tát: “Là ai truyền? Đây không phải làm hỏng thanh danh con
gái tôi sao?”
Ngô Thẩm nghi hoặc: “Tiểu Khê thật sự không kết hôn?”
Trịnh Cầm: “Đương nhiên là thật, chị dâu, hai nhà chúng ta nhiều năm rồi, Tiểu
Khê muốn kết hôn, tôi nhất định sẽ tự mình nói cho chị mà!”
Ngô Thẩm Tử sắc mặt biến đổi: “Vậy làm hỏng rồi, bây giờ cả thôn đều truyền
khắp rồi, nói có đầu có đuôi, còn nói cho một xấp tiền mặt trăm tệ nữa!”
Ngọc Khê trầm mặt, cô nhưng thật ra không thèm để ý lời đồn trong thôn về cô,
nhưng lại để ý lời đồn sẽ làm tổn thương phụ mẫu người nhà.
Ngọc Khê đen mặt, không cần nghĩ cũng biết là ai rồi, trừ mẹ kế của Lý Miêu
Miêu, sẽ không có người khác rồi, đang nghĩ đến ai, người đó tới.
Vương Thủy Tiên trong tay cầm hạt dưa, phun ra vỏ hạt dưa trong miệng: “Yo, cô
dâu mới trở về rồi, khi nào kết hôn, để còn lấy chút hỉ khí”
Trịnh Cầm chỉ Vương Thủy Tiên: “Ngươi câm cái miệng thối của ngươi lại, ngươi
làm mẹ chồng tôi tức xỉu, tôi còn chưa có công phu tìm cô tính sổ, cô còn dám tạt
nước bẩn lên con gái tôi, xem tôi không xé miệng cô”
Vương Thủy Tiên phun ra một tiếng: “Đừng có bày ra bộ dạng mẹ ruột của ngươi,
nhìn tôi buồn nôn, đều là loại hàng giống nhau, còn có mặt mũi xé miệng tôi,
khinh, tôi mới phát hiện ra, người ác độc nhất chính là cô! Tôi còn không nỡ dùng
sinh viên đại học để trả tiền nữa là!”
Mặt Trịnh Cầm đều trắng bệch, bối rối nhìn con gái, sợ con gái bị khiêu khích.
Vương Thủy Tiên trong lòng hả hê, cùng một thôn, đều là mẹ kế, dựa vào cái gì
mà cô ta phải bị chỉ trỏ phun nước miếng, còn Trịnh Cầm lại có thanh danh tốt.
Ngọc Khê vốn dĩ cũng rất tức giận, nhưng cô không hề là tiểu cô nương có chút
xung động ở đời trước, đưa tay nắm tay mẹ kế: “Mẹ, đừng tức giận, cô ta chính là
ghen tị mẹ, ghen tị thanh danh mẹ tốt, ghen tị mẹ thiện tâm, bởi vì mẹ là gương
chiếu yêu của cô ta, có thể chiếu ra sự ác độc của cô ta”
Trịnh Cầm ngẩn ngơ, con gái chính là có văn hóa, lời lẽ văn vẻ này, còn đâm vào
lòng người hơn cả mắng chửi, quay đầu vừa nhìn, mặt Vương Thủy Tiên tức giận
đến vặn vẹo, Trịnh Cầm trong lòng thoải mái.
Vương Thủy Tiên cắn răng: “Khinh, tiền đều thu rồi, còn giả vờ với tôi”
Ngọc Khê bắt được trọng điểm, nheo mắt: “Ai nói cho cô, thu tiền rồi?”
——————–