Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời

Chương 34: LÚNG TÚNG



Năm cô gái đều không nhúc nhích. Viên Viện hối hận muốn chết, «Sớm biết

rằng, lúc các nam sinh muốn đưa thì không từ chối là tốt rồi»

Ánh mắt Ngọc Khê rất tốt, so với đôi mắt cận của Diệp Mai, cô có thể nhìn rõ

người. Lý Miêu Miêu đang ngồi xổm dưới đèn đường, nghe thấy tiếng động bên

này thì đứng dậy.

Ngọc Khê vỗ ngực một cái, «Đừng sợ, là Lý Miêu Miêu»

Viên Viện nổi giận. Chờ Lý Miêu Miêu chạy tới, cô nàng cất giọng mỉa mai: «Cô có

bị bệnh không, đêm hôm khuya khoắt lại ngồi xổm dưới lầu thế kia?»

Lý Miêu Miêu cắn khóe miệng một cái, cô ta cũng không muốn. Cô ta đã đi tới ký

túc xá, nhưng Lữ Ngọc Khê không ở đó, còn bị một cô gái mắng cho, mất thể diện

lắm.

Cô ta không muốn từ bỏ, chỉ có thể ngồi xổm dưới lầu. Nếu không phải vì tiết mục

của ký túc xá đã thay thế cô ta, cô ta cũng không cần phải bám riết lấy Lữ Ngọc

Khê như vậy.

«Ngọc Khê, cô xem xét tình nghĩa chúng ta cùng nhau lớn lên, giúp tôi một tay đi,

chỉ có cô mới có thể giúp tôi thôi»

Ngọc Khê bị Lý Miêu Miêu tìm đến không ngại/chán. «Tôi nói lần cuối cùng, ngay

từ lúc cô lừa tôi, ly gián quan hệ giữa tôi và mẹ, chúng ta đã không còn là bạn bè

nữa rồi. Đừng đến tìm tôi nữa»

Lý Miêu Miêu những ngày này nhẫn nại đến cực hạn, khuôn mặt trở nên âm hiểm,

«Lữ Ngọc Khê, tôi hận cô»

Ngọc Khê không quay đầu lại, bước qua đầu Lý Miêu Miêu. Đối với loại người

như Lý Miêu Miêu, cô đã nhìn thấu rồi, cho tới bây giờ cô ta chưa bao giờ tìm

nguyên nhân từ chính bản thân mình, chỉ biết oán người khác.

Điều duy nhất bất hạnh là, người Lý Miêu Miêu oán hận lại là cô. Dù sao oán hận

nhiều rồi, cô thật sự không thèm để ý đến lời nói cay nghiệt của Lý Miêu Miêu.

Ngày hôm sau, Lý Miêu Miêu rốt cuộc cũng không tìm Ngọc Khê nữa, nếu như cô

ta không lườm Ngọc Khê bằng ánh mắt sắc như dao nhỏ thì tốt rồi.

Hôm sau, là ngày cuối cùng của đợt huấn luyện quân sự. Các lớp thi đấu đội

hình, thi đấu quyền quân sự, thi đấu ca khúc của lớp, sau đó mới là buổi biểu diễn

tổng hợp.

Bởi vì có Lôi Âm, dù cố gắng huấn luyện đến đâu, cũng sẽ có lúc sai sót, lớp của

Ngọc Khê không được đánh giá cao.

Chủ nhiệm lớp an ủi, «Không bị xếp cuối đã là bất ngờ rồi»

Toàn thể đồng học trong lớp, «» Bọn họ không muốn cùng chủ nhiệm lớp giả

dầy nói chuyện.

Rất nhanh tới buổi biểu diễn tổng hợp, cũng không đặc biệt dựng sân khấu, ngay

tại trên sân vận động, cũng không có micro gì cả, những người biểu diễn đọc diễn

cảm đều phải dựa vào việc hét lớn.

Nổi bật nhất chính là hệ Biểu diễn và hệ Vũ đạo. Hệ Vũ đạo đều là chuyên nghiệp

vũ đạo, khi nhạc vang lên thì rất đẹp mắt. Hệ Biểu diễn thì là ca hát kèm bạn

nhảy, hát nhạc pop.

Niên đại này, nhạc pop ở thành phố G vừa mới nổi lên, lại còn kết hợp thêm một

số điệu nhảy hơi sôi động, cảnh tượng trở nên náo nhiệt.

Ánh mắt Ngọc Khê lại hướng về phía Lý Miêu Miêu ở trong góc. Đời trước, Lý

Miêu Miêu làm diễn viên chính, đời này, cô ta hưởng thụ đãi ngộ của nàng rồi!

Tiểu phẩm của lớp Ngọc Khê ở vị trí thứ ba từ dưới lên. Sau hệ Biểu diễn, không

còn tiết mục nào hay nữa, mọi người buồn ngủ. Rất nhanh tới lớp Ngọc Khê, tiểu

phẩm hài hước dí dỏm khiến mọi người sáng ngời, tiếng cười ồn ào không dứt

bên tai.

Viên Viện đi xuống, kích động nắm lấy tay Ngọc Khê, «Thành công rồi, thành công

rồi»

Ngọc Khê chúc mừng, «Diễn rất tuyệt, nhất định có thể giành được thứ tự»

Viên Viện, «Cái này may mắn nhờ có cậu, không có cậu, không có tiểu phẩm,

cũng không có hiệu quả như bây giờ»

Ngọc Khê cười, «Là kết quả mọi người cùng nhau cố gắng»

Thứ tự được công bố rất nhanh. Trường Thủ Ảnh không thiếu nhất chính là các

tiết mục ca múa, mặc dù rất nổi bật, nhưng thiếu tâm ý. Tiểu phẩm «Dũng Khí»

mà Ngọc Khê nghĩ ra kể về những người trẻ tuổi khao khát bước ra ngoài, trong

công cuộc cải cách, họ mạnh dạn đi ra ngoài, gặp gỡ những sự vật mới mẻ,

những chuyện xảy ra, được thể hiện bằng sự hài hước dí dỏm, mang năng lượng

tích cực, khiến người ta sáng ngời.

Được bình chọn hạng nhất, Chủ nhiệm lớp Hác lên sân khấu trao giải vẫn còn

ngây ngốc, «Thật sự không phải là hạng bét»

Ngọc Khê làm nhà sản xuất tiểu phẩm, bị Viên Viện đẩy ra nhận giải. Nhìn các

thầy cô giáo các hệ muốn đánh người, cô cạn lời. Chủ nhiệm lớp thật sự không

khoe khoang, thật đấy, anh ta chính là nhắm đến hạng bét mà đến.

Bởi vì lúc Viên Viện xuống sân khấu đã đặc biệt nhắc đến cô, các thầy cô giáo

đều biết tiểu phẩm do Ngọc Khê viết. Chủ nhiệm hệ bị hệ Biểu diễn đè nén hàng

năm, lần này cảm thấy hả hê, lưng thẳng tắp, khen Ngọc Khê, «Đừng kiêu ngạo,

tiếp tục cố gắng, giành thêm mấy cái hạng nhất nữa cho hệ chúng ta»

Ngọc Khê liếc nhìn chủ nhiệm các hệ khác, thật sự sợ chủ nhiệm hệ cũng bị trùm

bao tải giống chủ nhiệm lớp, «. Em sẽ cố gắng ạ»

Ngọc Khê ôm bằng khen trở về, đưa cho Viên Viện, trong lòng cô ấm áp.

Đời trước cũng là tiểu phẩm cô viết, bị tính kế nên không được biểu diễn, nhưng

cũng không ai nói là cô viết, lúc nhận giải cũng không nhắc đến cô.

Nhưng Viên Viện thì không, cô ấy đặc biệt cảm tạ cô, nhận giải còn bảo cô đi

cùng, có sự đối lập này, Ngọc Khê càng trân trọng hơn, đây mới là bạn bè thật sự,

sẽ không tham lam, ngược lại còn nghĩ cho cô nhiều hơn!

Bên Ngọc Khê đang vui vẻ hòa thuận, Lý Miêu Miêu thì mồm mép sắp giảo phá

rồi, nhất là khi nghe Vương Điềm Điềm nhỏ giọng nói: “Lữ Ngọc Khê rất có tài,

quan hệ giữa cậu và cô ấy không phải rất tốt sao? Sao cậu không tìm cô ấy giúp

việc? Tôi cũng không cần phải làm bạn nhảy cho người khác nữa”

Lý Miêu Miêu cắn răng, không lên tiếng.

Vương Điềm Điềm khinh bỉ một chút, lại nhỏ giọng nói: “Tôi nghe nói, khoa chúng

ta có rất nhiều bài tập, cậu có người bạn này, thật tốt quá, biên kịch tiểu phẩm

không cần lo lắng nữa rồi, đưa tôi đi cùng, tôi tặng cậu một cái váy”

Mặt Lý Miêu Miêu đau rát, cô ta vừa mới buông lời cay nghiệt, nhưng nghĩ đến cái

váy và bài tập, cô ta đã thèm thuồng chiếc váy nhập khẩu đã lâu, đã nhịn không

được ảo tưởng, khẽ khàng không thể thấy được, “Ừm” một tiếng.

Ngọc Khê ở đằng xa, đánh một cái lạnh run, vừa nhấc đầu, liền thấy ánh mắt

nóng bỏng của Lý Miêu Miêu, giống như cô là vàng vậy, Vương Điềm Điềm càng

cười ngọt ngào với cô.

Hai người này, đúng là một giuộc, kẻ tám lạng người nửa cân, tụ tập cùng một

chỗ chắc chắn không có chuyện tốt.

Viên Viện kéo Ngọc Khê đứng lên, “Tiễn giáo quan thôi”

Ngọc Khê thu hồi ánh mắt, đứng vào hàng, khâu cuối cùng, tiễn giáo quan.

Mặc dù nửa tháng bị hành hạ rất thảm, nhưng giáo quan đi rồi, mọi người đều khá

luyến tiếc, còn có người cảm tính rơi nước mắt.

Sau khi kết thúc, lớp Ngọc Khê đi theo chủ nhiệm trở về phòng học, cuối cùng

cũng nhận được thời khóa biểu đến muộn, Chương trình học dày đặc, phảng phất

trở lại thời trung học.

Niên đại này, sẽ không ai than phiền khóa học nhiều, hận không thể nhiều hơn

nữa mới tốt.

Chủ nhiệm nói: “Ngày mai nghỉ ngơi một ngày, ngày mốt thứ Hai lên lớp, đừng ai

đến trễ, nếu không, đừng trách tôi thủ hạ không lưu tình”

Toàn thể đồng học, “”

Cái khí thế này, mới là cảm giác thật sự của một chủ nhiệm.

Nghỉ ngơi một ngày, mấy người Viên Viện muốn đi dạo phố, Ngọc Khê đã viết

xong kế hoạch, chuẩn bị thương lượng đại nghiệp kiếm tiền với chị họ, cho nên

đã từ chối.

Mấy người Viên Viện cười hì hì, “Chúng ta hiểu, là đi hẹn hò”

Ngọc Khê không còn tâm tình giải thích nữa, đuổi mấy người họ, “Mau đi đi”

Mấy người Viên Viện đều đi rồi, Lôi Âm cũng bị kéo đi, ký túc xá chỉ còn lại Ngọc

Khê, thu dọn xong, chuẩn bị đi ra ngoài gọi điện thoại.

Nhưng vừa lên đến cổng trường, Hà Giai Lệ không biết từ đâu xuất hiện, giẫm

trên giày cao gót, dương cằm, “Đồng học Lữ Ngọc Khê!”

Ngọc Khê nắm chặt cái túi trong tay, nghĩ tới đủ loại khả năng cô ta tìm mình.

——————–


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.