Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời

Chương 41: Duyệt Huy



Viên Viện gật đầu: “Đúng thế, chắc cậu chưa nghe danh Duyệt Huy nhỉ? Ước mơ

lớn nhất đời tớ là được vào Duyệt Huy làm biên kịch đấy”

Hứa Lâm kéo tay Viên Viện: “Nghe giọng cậu thì có vẻ Duyệt Huy lợi hại lắm, kể

mau nghe xem nào”

Viên Viện hắng giọng cho thanh cổ, một chân gác lên ghế, tay cầm bút gõ vào ca

nước đánh “tòng” một cái. Cô nàng khua tay múa chân như đang kể chuyện

chuyên nghiệp: “Các vị thính giả nghe cho kỹ đây. Chuyện là, ở thời điểm hiện tại,

những công ty điện ảnh sừng sỏ nhất, danh tiếng nhất đều tập trung ở thành phố

G chứ không phải ở đại lục chúng ta, tớ nói đúng không?”

Lôi Âm đảo mắt: “Đừng có câu giờ nữa, nói mau vào vấn đề đi”

Viên Viện đáp: “Cứ bình tĩnh, tớ nói ngay đây. Đúng lúc này Duyệt Huy xuất hiện,

ngay từ khi mới thành lập đã có nguồn vốn cực kỳ hùng hậu. Bộ phim điện ảnh

đầu tay đã thắng lớn về doanh thu phòng vé trong nước, sau đó là loạt phim

truyền hình phá kỷ lục tỉ lệ người xem, thực sự đã làm rạng danh điện ảnh nước

nhà. Nhưng điều khiến Duyệt Huy thực sự trở thành ‘ông trùm’ trong giới chính là

nhờ một bộ phim dưới trướng họ đã đạt giải thưởng lớn tại thành phố G”

Các cô gái trong ký túc xá nghe mà say mê. Họ vốn quen thuộc với phim ảnh

nhưng lại mù tịt về các công ty sản xuất. Thấy Viên Viện dừng lại uống nước

nhuận giọng, cả đám lại giục: “Kể tiếp đi chứ!”

Viên Viện đặt ca nước xuống: “Chưa nói đến dàn sao của Duyệt Huy nhé, chúng

mình không học diễn xuất nên quan tâm cũng vô ích. Nhưng biên kịch và đạo diễn

của họ thì đúng là danh bất hư truyền, rất nhiều tiền bối nổi tiếng từ các xưởng

phim lớn đều đầu quân về đó đấy! Nguyện vọng lớn nhất của tớ là được vào

Duyệt Huy, sau này cũng trở thành một đạo diễn hoặc biên kịch lừng danh”

Ngọc Khê uống cạn nửa ca nước, sắc mặt mới dần trở lại bình thường. Về Duyệt

Huy, cô là người hiểu rõ nhất phòng này, bởi ở kiếp trước làm gì có chuyện “tuyển

diễn viên” sớm thế này.

Kiếp trước, phải đến học kỳ hai cô mới tiếp xúc với Duyệt Huy. Nhưng kiếp này thì

hay rồi, vừa đi báo danh đã gặp tuyển trạch viên, giờ lại thêm cả buổi casting. Cô

bắt đầu nghi ngờ không biết kiếp trước có phải là một giấc mơ không. Phải một

lần nữa triệu hồi chiếc thẻ ngọc ra, cô mới dám khẳng định mình không hề bị loạn

thần.

Viên Viện không hài lòng khi thấy Ngọc Khê lơ đãng: “Tiểu Khê, cậu có nghe tớ

nói không đấy?”

Ngọc Khê ôm ca nước: “Có, tớ nghe mà”

Viên Viện sát lại gần: “Sao cậu bình thản thế? Tớ đang nói về Duyệt Huy đấy, sao

mặt cậu cứ tỉnh bơ vậy?”

Ngọc Khê ngẩng đầu, khẽ nhếch môi: “Thế này đã đủ cảm xúc chưa?”

Viên Viện lườm một cái: “Tiểu Khê, tớ nói thật đấy, không đùa đâu. Cậu xem, cậu

cực khổ mở cái tiệm nhỏ đó làm gì, chẳng thà đi thử vai xem sao. Vạn nhất mà

được chọn thì kiếm được nhiều tiền hơn mở tiệm nhiều”

Ngọc Khê sờ trán Viên Viện: “Không sốt mà, sao lại nói sảng thế? Tớ học biên

kịch chứ có học diễn xuất đâu. Tớ sẽ không đi casting đâu, tớ có biết diễn đâu

chứ?”

Viên Viện cạn lời: “Cậu đúng là cứng nhắc. Cậu nghĩ mà xem, nếu cậu đóng phim

rồi có danh tiếng, sau này làm biên kịch sẽ dễ dàng hơn bao nhiêu. Có quan hệ

rồi, kéo đầu tư cũng dễ, đó là đường tắt đấy!”

Lời của Viên Viện nhận được sự tán đồng của mọi người. Diệp Mai hâm mộ nói:

“Tớ chỉ tiếc là nhan sắc có hạn, chứ nếu được như cậu tớ cũng đi rồi. Ngọc Khê

à, cơ hội hiếm có lắm”

Trong lòng Ngọc Khê cực kỳ bài xích Duyệt Huy, cô không muốn dính dáng đến

họ: “Đi đóng phim phải xin nghỉ nhiều lắm, chuyên ngành của tụi mình bài vở lại

nặng, tớ chỉ muốn làm tốt việc của mình thôi. Vả lại tớ thực sự không biết diễn,

người có bản lĩnh đến đâu thì ăn bát cơm tầm đó, tớ không phải người sống bằng

nghề diễn viên”

Viên Viện cảm thấy quá nuối tiếc, gào lên: “Giá mà tớ có khuôn mặt của cậu thì

tốt biết mấy. Để tớ yên một lát, tớ cần tĩnh tâm”

Ngọc Khê mỉm cười, trong đầu lại bắt đầu tính toán: Việc tuyển diễn viên cũng là

một cơ hội. Để chuẩn bị cho buổi casting, chắc chắn tiệm nhỏ của cô sẽ kiếm

được một khoản khá khẩm đây. Ngày mai phải đi giục lấy tập ảnh mẫu ngay,

không được bỏ lỡ cơ hội này.

Ngọc Khê đi giặt quần áo, Diệp Mai cũng đi theo sau. Phòng giặt không có ai,

Diệp Mai giặt ngay cạnh Ngọc Khê. Im lặng một lúc, cô ấy lên tiếng: “Ngọc Khê

này, nếu cậu sợ chuyện xin nghỉ thì thực ra cũng không mất nhiều tiết học đâu.

Phim ở thành phố G nhanh thì một tuần là xong, trong nước mình giờ cũng chạy

theo hiệu quả, không thực sự mất đến mấy tháng đâu. Cậu cứ thử xem, cơ hội

nghìn năm có một, bỏ lỡ rồi không có thuốc hối hận đâu”

Tay vò áo của Ngọc Khê khựng lại. Cô hơi nghiêng người liếc nhìn Diệp Mai. Diệp

Mai cứ cúi gằm mặt xuống nên cô không thấy được ánh mắt cô ấy, nhưng cô

không ngốc, cô hiểu tại sao Diệp Mai lại hy vọng cô đi.

Diệp Mai cũng giống cô, không có quan hệ, không có gia thế. Trong xã hội này,

không phải cứ học biên kịch ra là có thể trở thành biên kịch lớn được săn đón

ngay. Những gì phải đánh đổi sau đó cũng chẳng kém gì so với làm ngôi sao.

Có những người chẳng mấy tài năng nhưng vẫn thành công vang dội, cái họ dựa

vào chính là quan hệ và gia thế.

Cái vòng tròn này rất tàn khốc, người có tài chưa chắc đã nổi tiếng, nhưng người

đã nổi tiếng thì chắc chắn đều có “ngón nghề” riêng của mình.

Chỉ vì một buổi casting mà Diệp Mai đã bắt đầu tính toán lên người cô. Diệp Mai

chỉ là người duy nhất trong phòng dám nói ra, chắc chắn những người khác cũng

đang nuôi ý định tương tự.

Ngọc Khê không cảm thấy đau lòng, vì đây là tâm lý bình thường. Vốn dĩ tình cảm

giữa họ cũng chưa sâu đậm đến thế, chỉ là bạn cùng phòng hợp tính nhau thôi.

Một cô gái từ nông thôn lên như cô có thể nhanh chóng hòa nhập với mọi người,

có chuyện gì mọi người cũng giúp đỡ, một phần là do tính cách, nhưng phần lớn

là nhờ khuôn mặt này – đó chính là vốn liếng của cô.

Chính vì nhìn thấu mọi chuyện nên người thực sự bước vào lòng Ngọc Khê chỉ có

một Lôi Âm đơn thuần, và thêm một Viên Viện tuy có chút khéo léo kiểu gia đình

giáo dục nhưng biết chừng mực, không gây khó chịu. Những gì cô không thích,

Viên Viện sẽ không nhắc lại.

Những người khác tốt với cô, thực chất là một kiểu đầu tư. Ngọc Khê không khỏi

tự giễu, cái mặt này của cô đúng là đáng để mọi người “xuống vốn” thật!

Ngọc Khê vắt quần áo: “Tớ không biết diễn thật mà. Nếu biết diễn thì tớ việc gì

phải chuyển khoa cho rắc rối, đúng không?”

Diệp Mai ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt trong veo của Ngọc Khê, liền hoảng

loạn cúi xuống: “Cậu nói đúng. Tớ giặt xong rồi, tớ về trước đây”

“Ừ, tớ còn hai chiếc nữa”

Diệp Mai bưng một chiếc áo đã giặt xong rời đi. Ngọc Khê cười nhạt, một chiếc áo

sạch tinh mà cũng đem đi giặt, cô lại cúi đầu tiếp tục công việc.

Chưa đầy hai phút sau, cạnh cô lại có người. Ngọc Khê ngẩng lên thấy Lôi Âm, cô

nhếch môi: “Hiếm lạ thật nha, cậu cũng đi giặt đồ cơ đấy”

Lôi Âm hơi ngượng ngùng mở vòi nước: “Tớ sợ cậu cô đơn thôi”

“Cảm ơn nha!”

Sắc mặt Lôi Âm khá hơn một chút: “Thế còn nghe được. Này, cậu đừng có nghe

Một dòng nước ấm len lỏi trong lòng Ngọc Khê: “Ừm. Đúng rồi, vẫn chưa có dịp

hỏi cậu, sao cậu lại học biên kịch? Tớ thấy cậu có vẻ rất hứng thú với nghề người

mẫu mà”

Nghĩ lại lúc chụp ảnh chiều qua, dáng vẻ đầy sức sống và thần thái của Lôi Âm

cho thấy cô nàng thực sự yêu thích công việc đó.

Lôi Âm bĩu môi: “Ông ngoại tớ không muốn tớ làm diễn viên, tư tưởng cũ kỹ lắm.

Thực ra tớ muốn làm người mẫu cơ, nhưng khổ nỗi không có chuyên ngành đó.

Biên kịch là ông ngoại chọn, ông bảo làm người có chữ nghĩa thì địa vị mới cao.

À, hôm nay phải cảm ơn cậu đấy, đã cho tớ được thỏa cơn ghiền”

Ngọc Khê nhớ lại, đúng là thời này chưa có ngành đào tạo người mẫu. Cô thấy tư

tưởng của Lôi Âm khá tiến bộ. Nhắc đến người mẫu, Lôi Âm cứ liến thoắng không

ngừng vì quá yêu thích.

Về đến ký túc xá cô nàng mới chịu im lặng. Ngọc Khê leo lên giường, vẫn cảm

nhận được ánh mắt của vài cô bạn cùng phòng, nhưng cô thản nhiên nằm xuống

chuẩn bị nghỉ ngơi.

________________________________________


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.