Năm 90: Thời Gian Tuyệt Vời

Chương 47: Xin thứ lỗi



Vương Điềm Điềm chỉ ra bên ngoài, “Ra ngoài nói chuyện được không?”

Ngọc Khê thầm cân nhắc ý đồ của Vương Điềm Điềm, lại liếc mắt một cái nhìn

xung quanh, không thấy Lý Miêu Miêu, “Được”

Vương Điềm Điềm dẫn Ngọc Khê đến khu rừng nhỏ trước ký túc xá, sắc trời đã

tối, xung quanh không có học sinh.

Ngọc Khê liếc mắt một cái nhìn sắc trời, “Cô tránh mặt người khác tìm tôi, có

chuyện gì?”

Vương Điềm Điềm có chút khó xử, lại có chút khó mở lời, “Chuyện liên quan đến

mẹ tôi, sau khi gặp vị hôn phu của cô chiều hôm nay, bà ấy cứ thất thần mãi, bà

ấy nói xin thứ lỗi với vị hôn phu của cô”

“Vị hôn phu của tôi cũng không quen biết mẹ cô, lấy đâu ra lời xin thứ lỗi? Lúc đó

đã nói rõ ràng rồi, là nhận nhầm người”

Ngọc Khê không ngốc, cô hiểu rõ Vương Điềm Điềm, Vương Điềm Điềm rất nhiều

tâm cơ, lại để ý thể diện nhất, nếu mẹ cô ta thật sự có chuyện gì, cô ta nhất định

sẽ giấu đi, có thể đỉnh đạc hỏi cô như vậy, đây là đang thăm dò cô đấy!

Vương Điềm Điềm không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào của Ngọc Khê, cô ta nhíu

mày, biểu cảm của Lữ Ngọc Khê không giống như đang nói dối, lẽ nào thật sự là

cô ta đa tâm liễu?

Ngọc Khê không nhúc nhích, dù sao cô cũng từng học khoa diễn xuất, cho dù

không có thiên phú, vẫn có thể học được một ít, cô không sợ Vương Điềm Điềm

nhìn ra điều gì.

Vương Điềm Điềm có chút bực bội, trực giác của cô ta rất ghét người đàn ông

buổi trưa đó, nhất định có quan hệ gì đó với mẹ cô ta, nhưng cô ta không moi ra

được bất kỳ lời nào từ miệng mẹ mình.

Đúng lúc này, trong rừng cây nhỏ truyền tới một số âm thanh mờ ám, Ngọc Khê

và Vương Điềm Điềm liếc mắt một cái nhìn nhau, mặt lập tức đỏ bừng.

Ngọc Khê, “Không có chuyện gì khác, tôi đi về trước đây”

Vương Điềm Điềm giống như bị lửa đốt mông, “Được, được, đi thôi”

Hai người nhanh chóng rời khỏi rừng cây nhỏ, thở ra một hơi, Ngọc Khê đi phía

trước, Vương Điềm Điềm không cam lòng vì chưa hỏi được gì, chạy chậm đuổi

theo, “Lữ đồng học, cô rất ưu tú, tôi có thể kết bạn với cô không?”

Lòng Ngọc Khê khá phức tạp, đời trước, Vương Điềm Điềm đâu có coi trọng cô,

kiếp này lại chủ động kết bạn, mặc dù mục đích không trong sáng!

“Bạn bè là phải đối xử chân thành, tôi thấy, chúng ta không thể trở thành bạn bè

được, tôi đi trước đây”

Vương Điềm Điềm thất vọng nhìn Lữ Ngọc Khê đang đi lên lầu, cô ta thật lòng

cảm thấy, Lữ Ngọc Khê có lợi để kiếm, nhất định có thể phát hiện ra bí mật của

mẹ cô ta từ người Lữ Ngọc Khê.

Ngọc Khê trở lại ký túc xá, trong ký túc xá chỉ có Lôi Âm, “Họ đâu rồi?”

Lôi Âm đặt tạp chí xuống, “Bạn của Viên Viện được chọn rồi, mời mọi người ra

ngoài ăn cơm”

“Cậu không đi?”

“Tôi không thích, có thời gian không bằng xem thêm tạp chí, còn cậu, vị hôn phu

đi rồi à?”

Trước kia, khi người trong ký túc xá nhắc đến vị hôn phu, Ngọc Khê sẽ chột dạ,

lần này thành thật rồi, Ngọc Khê thoải mái nói: “Ừm, đi trở về rồi”

Lôi Âm nhìn sự ngọt ngào không giấu được trên mặt Ngọc Khê, “Nhìn cậu, tôi

cũng muốn tìm bạn trai rồi”

Ngọc Khê sắp xếp đồ ăn Niên Quân Mân tặng trên bàn, cười nói: “Vậy phải đi tìm

đi chứ!”

Lôi Âm phốc một tiếng cười, “Tôi đùa cậu thôi! Tôi sẽ không tìm bạn trai đâu”

Tay Ngọc Khê khựng lại một chút, lời Lôi Âm nói là nghiêm túc, “Cậu không thể vơ

đũa cả nắm, đánh đồng tất cả đàn ông, kẻ xấu chỉ là cá biệt thôi”

Lôi Âm sâu kín nói: “Nhưng trong lòng tôi đã có bóng ma rồi, không thể trông mặt

mà bắt hình dong, người xưa quả không lừa tôi, nhìn một người, thật sự không

thể nhìn vẻ ngoài, có người nhìn thì có vẻ chất phác, chính trực, nhưng bên trong,

chỉ là cầm thú đội lốt người mà thôi”

Ngọc Khê nhất thời không biết nên nếu khuyên Lôi Âm thế nào, bóng ma tâm lý

của một người phải tự mình bước ra, cô chuyển đề tài, “Được rồi, không nói

chuyện không vui nữa, sắp đến Quốc khánh rồi, cậu có dự định gì không?”

Mắt Lôi Âm sáng lên, “Cậu có phải có dự định gì không?”

Ngọc Khê cong mắt, “Tôi định đi thành phố S, cậu xem, Quốc khánh liền với hai

ngày nghỉ cuối tuần, tổng cộng năm ngày nghỉ, đường đi và về mất hơn hai ngày,

còn lại ba ngày để đi dạo thành phố S, thành phố S là trung tâm kinh tế sau cải

cách mở cửa, xu hướng thời trang đều ở tuyến đầu, tôi dự định đi thành phố S

xem thử, mua một ít quần áo mang về”

“Tôi cũng đi, tôi lớn như vậy rồi, nơi xa nhất từng đi qua chính là thành phố T, cậu

không thể đi một mình đâu, trong cửa hàng cũng có một phần của tôi”

“Được, cứ quyết định như vậy đi, cậu nói với người nhà một tiếng”

Lôi Âm giọng điệu hơi giễu cợt, “Tôi nói hay không nói cũng chẳng ai để ý, bất

quá, tôi quả thật phải nói một tiếng, kiểu gì cũng phải kiếm thêm chút tiền ra”

Ngọc Khê dọn dẹp xong đồ ăn Niên Quân Mân mang đến cho cô, đều là một ít

kẹo, sô-cô-la, và một ít bánh ngọt, cô phân ra một phần, còn lại, đủ cho cô ăn rất

lâu.

Lôi Âm nhắc đến tiền, Ngọc Khê thầm tính toán trong lòng, trong tay cô có hơn

bảy trăm tệ, số tiền này vẫn còn ít. Lôi Âm trong tay cũng có một ít, thật sự không

được, chỉ có thể mượn của Lôi Âm thôi.

Còn việc mua vé thì không vội, chỉ cần không phải kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán, lúc

nào vé cũng đầy đủ.

Ngày hôm sau đi học, đi đến đâu, người ta cũng bàn tán về nữ diễn viên chính

được chọn, Ngọc Khê có ấn tượng, là người của khoa Múa, bộ phim này năm đó

cô ấy đóng, nữ chính đã nổi tiếng.

Trong trường, khoa Múa và khoa Diễn xuất vẫn luôn không vừa mắt nhau, lần này

bị khoa Múa giành mất vị trí dẫn đầu, sắc mặt khoa Diễn xuất khá khó coi.

Trên đường từ nhà ăn đến tòa nhà giảng dạy, Ngọc Khê đã thấy vài trận cãi vã

nhau rồi.

Lôi Âm mở mang tầm mắt, “May mà, cậu không đi khoa Diễn xuất, đấu đá nội bộ,

đáng sợ quá”

Ngọc Khê cười một tiếng, cái này mới là chút lòng thành, những chuyện lộ liễu thì

không tính là gì, đáng sợ là những chuyện sau lưng cơ.

Viên Viện xích lại gần, “Kỳ nghỉ Quốc khánh, bọn mình muốn đi dã ngoại mùa thu,

hai cậu có đi không?”

Ngọc Khê lắc đầu, “Bọn tôi không đi, còn có chuyện phải bận rộn”

Viên Viện cái miệng nhỏ nhắn bĩu ra, “Hai cậu, quá tách rời khỏi hoạt động ký túc

xá rồi, từ khi mở cửa hàng, khó mà tóm được hai cậu”

Ngọc Khê véo má nhỏ của Viên Viện, “Không còn cách nào khác, ai bảo tôi nghèo

chứ. Được rồi, đợi tôi về sẽ mời các cậu ăn cơm tạ lỗi, chơi vui vẻ nhé, chú ý an

toàn nhiều hơn”

Viên Viện cũng không phải thật sự tức giận, “Hừ hừ, thế này còn tạm được. Yên

tâm đi, có con trai đi cùng, sẽ không có chuyện gì đâu”

Ngọc Khê vẫn lo lắng, đừng thấy xã hội đang tích cực hướng về phía trước,

nhưng dưới ánh nắng cũng có mặt tối, các vụ án buôn người vẫn liên tục xảy ra.

Cô kéo Viên Viện lại dặn dò, “Đừng uống nước hay ăn đồ ăn người lạ đưa, cũng

đừng tin tưởng người lạ, nhất là những người có vẻ mặt chất phác. Đi ra ngoài

hoạt động, phải có ba người trở lên, ít nhất phải có một người là con trai”

Viên Viện không để tâm lắm, “Yên tâm đi, tôi không ngốc”

Ngọc Khê thấy Viên Viện quay đầu đi nói chuyện, lời đến bên miệng lại nuốt trở

vào.

Buổi tối, Ngọc Khê và Lôi Âm sớm đã đến cửa hàng, hôm nay là ngày trả lại quần

áo, buổi tối bận rộn vô cùng, vừa kiểm tra quần áo, lại còn phải mặc cả với các

chị khóa trên muốn mua lại.

Chỉ cần có người muốn mua với giá thích hợp, cô đều bán hết, cô quá thiếu tiền

rồi.

Đợi bận rộn xong, đã tám giờ tối, hai người còn chưa kịp ăn cơm.

Cả đêm, quần áo đều được trả lại, còn bán được năm bộ, đổi lại ba trăm tệ, trong

tay Ngọc Khê đã có một ngàn tệ, cô tự tin hơn không ít.

Ngọc Khê xoa eo, “Không còn sớm nữa, đi, đi ăn cơm thôi”

Lôi Âm xoa bụng, “Ôi chao, đói từ lâu rồi, tôi muốn ăn hoành thánh”

“Được”

Giờ này là lúc các tiểu điếm ngoài trường nhộn nhịp nhất, hai người tìm một tiểu

điếm, kiếm một vị trí ở cửa, vừa ngồi xuống, Lôi Âm kéo Ngọc Khê, “Cậu xem

phía trước kìa”

——————–


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.