Là fan hâm mộ của anh, Từ Nhất Chu thỉnh thoảng sẽ liên lạc với Giang Diệp.
Đôi khi là hỏi về album, đôi khi là hẹn ăn cơm ,nhưng lần này tin nhắn gửi đến lại
có chút kỳ lạ.
Từ Nhất Chu: [Giang Diệp, anh và đội trưởng chơi lớn như vậy rồi à?]
Giang Diệp chả hiểu gì.
[Chơi gì?]
Từ Nhất Chu: [Tôi vừa nghe nói, trong điện thoại của đội trưởng có ảnh bán khỏa
thân của anh, ngày nào ăn cơm cũng xem, là anh chụp cho chị ấy sao?]
Giang Diệp nhìn tin nhắn trên điện thoại, trợn tròn mắt, kinh ngạc.
Ảnh bán khỏa thân sao?!
Anh đúng là đã chụp rất nhiều ảnh cho Tiêu Hòa, nhưng mỗi tấm đều ăn mặc
chỉnh tề, tuân thủ quy tắc, khi nào thì chơi lớn chụp ảnh kiểu đó?
Giang Diệp: [Tôi không chụp…]
Từ Nhất Chu: [Tôi đoán anh không biết, chắc chắn là đội trưởng chụp lén! Chị ấy
chụp lén ảnh hở hang của anh, ý này còn không rõ ràng sao?]
Giang Diệp bây giờ đầu óc ong ong, từ lúc nhìn thấy bốn chữ ảnh bán khỏa thân
đã ngừng hoạt động.
[Ý là sao?]
Từ Nhất Chu: [Đội trưởng chắc chắn là thích anh]
Câu nói này giống như mang theo một loại ma lực nào đó, trong nháy mắt khiến
trái tim Giang Diệp đập nhanh, mặt nóng bừng.
Từ Nhất Chu phân tích rất có lý.
[Việc đội trưởng nhìn ảnh của anh ăn cơm là vì màu sắc quần áo giống với đồ ăn,
có thể ăn kèm, nhưng nếu là ảnh không mặc quần áo, hay ảnh khỏa thân, tại sao
chị ấy lại xem mãi?]
Giang Diệp nghe xong mặt đỏ bừng.
[Là như vậy sao?]
Từ Nhất Chu: [Tất nhiên, tôi nói cho anh biết. Đội trưởng mấy ngày nay vẫn luôn
cùng Ôn Khả Khả ghi hình chương trình tạp kỹ, tôi gửi địa chỉ cho anh rồi, nên
làm gì, anh biết rồi chứ?]
Từ Nhất Chu: [Tôi nói cho anh nhiều tin tốt như vậy, anh không tặng tôi một cái
album sao?]
403.html]
Giang Diệp lúc này tâm trạng đã quét sạch mây mù trước đó, rất vui vẻ, nhanh
chóng trả lời: [Tôi tặng cậu hai album nhé]
Gửi xong tin nhắn, anh vội vàng thu dọn đồ đạc, muốn đến hiện trường ghi hình
chương trình tìm Tiêu Hòa.
Đang chuẩn bị lên đường thì điện thoại lại reo lên một tiếng, lần này là tin nhắn
của mấy người khác gửi đến.
Nội dung tin sau còn bùng nổ hơn tin trước.
Hoắc An: [Tin tốt! Nghe nói đội trưởng của chúng ta mỗi tối đều ôm ảnh khỏa thân
của anh ngủ!]
Hoắc An: [Chúc mừng chúc mừng!]
Chung Tử Xuyên: [Anh Giang Diệp, nghe nói đội trưởng đã dùng quy tắc ngầm
với anh?]
“. ”
Không phải là ảnh bán khỏa thân sao?
Sao lại thành ảnh khỏa thân rồi?
Hơn nữa còn quy tắc ngầm?!
Tin đồn càng ngày càng trở nên vô lý, rốt cuộc là từ đâu mà ra?
Giang Diệp nhìn những lời chúc mừng liên tiếp trên điện thoại, không hỏi thêm
nữa mà trực tiếp lên đường, đi tìm Tiêu Hòa.
Đến hiện trường ghi hình Một Nhà Hòa Thuận.
Từ sau khi giải nghệ, Giang Diệp vẫn luôn làm công tác hậu trường, bình thường
rất ít khi xuất hiện ở nơi đông người, lúc này đến đài truyền hình, anh cố ý đội mũ
và đeo khẩu trang, che bản thân kín mít.
Cùng một phòng quay, nhiều năm trước anh đã đến đây ghi hình các chương trình
khác, vì vậy cũng khá quen thuộc với nơi này.
Giang Diệp xách chiếc bánh kem mua trên đường, theo tuyến đường trong trí
nhớ, nhanh chân đi vào bên trong.
Rất nhanh đã đến hậu trường.
Lúc này chương trình vừa ghi hình xong một đoạn, tất cả nhân viên công tác đều
đang bận rộn.
Giang Diệp nhìn quanh bốn phía, không thấy bóng dáng Tiêu Hòa, anh ấn thấp
mũ, đang chuẩn bị tiếp tục đi vào trong thì đột nhiên bị người ta chặn lại.