Thập Niên 70: Anh Quân Nhân Bị Vợ Trêu Chọc Đến Đỏ Mắt

Chương 33: Bị Phạt



Một tiếng quát ấy khiến Lâm Thanh Bình giật bắn người, lùi vội hai bước.

“Lâm Thanh Bình!” Cố Quân Thành không biết nói gì hơn, vừa gật đầu vừa đi

vòng quanh trong phòng, “Em khá lắm đó! Khá là biết suy nghĩ đấy!”

“Em…”

“Đừng nói!” Cố Quân Thành quát, “Em nói xem, trong đầu em suốt ngày nghĩ

những gì vậy?”

“Quân… Quân… Quân Thành…” Đều là do cô không tốt, là do cô nói ra khiến anh

tự ái rồi… Làm sao bây giờ? Cứu vãn thế nào đây? “Quân Thành… không sao

đâu, nếu anh rất để ý, chúng mình có thể từ từ điều trị… Thật mà, em quen một

bác sĩ đông y, ông ấy rất giỏi…”

Cô thực sự quen một lão trung y, chỉ có điều, đó là chuyện nhiều năm sau, nhưng

bây giờ họ có thể chủ động đi tìm, chủ động làm quen mà!

Cô thấy cách này được, trong mắt lóe lên tia hy vọng, “Đợi lần sau anh nghỉ phép,

chúng mình sẽ đi…”

“Lâm Thanh Bình!”

Lâm Thanh Bình chưa nói hết câu đã bị tiếng quát giận dữ của anh ngắt lời.

“Ra đứng góc tường cho anh!”

Lâm Thanh Bình: …

Được thôi, đứng thì đứng vậy…

Cô ngoan ngoãn đứng vào góc tường giống Chí Viễn, vẫn chưa chịu từ bỏ,

ngoảnh đầu lại nói, “Quân Thành…”

“Từ bây giờ bắt đầu đọc sách cho anh! Không được dừng!”

Lâm Thanh Bình: …

“Đọc… đọc cái gì?” Lâm Thanh Bình ngơ ngác.

“Tùy em muốn đọc gì thì đọc! Anh không bảo dừng thì không được dừng!” Cố

Quân Thành vừa nói vừa đi quanh phòng vài vòng.

Lâm Thanh Bình vắt óc suy nghĩ, từ “Đằng Vương Các Tự” đọc đến “Mộc Lan

Từ”, rồi “Lậu Thất Minh”, tiếp đến “Xuất Sư Biểu”…

Nói chung, may nhờ kiếp trước cô từng kèm cháu học nên tự mình cũng hứng thú

với kiến thức văn hóa, tích lũy kha khá vốn liếng, không thì lúc này chẳng đọc nổi

mấy câu.

Tối hôm đó, cô từ góc tường đọc đến ghế, rồi từ ghế đọc lên giường, cho đến lúc

ngủ rồi vẫn lẩm bẩm “Ngẫm trời đất mênh mông, một mình đau thương rơi lệ|.

Mơ màng, dường như còn nghe thấy có ai đến gõ cửa tìm Cố Quân Thành, khiến

cô vốn đã ngủ mê lại giật mình lớn tiếng đọc thêm một câu “Đến lúc xuân hòa

cảnh đẹp, sóng yên bể lặng”.

Nói chung cứ đọc là được, còn có bị lộn không, cô làm sao mà biết? Cô hoàn toàn

mơ màng rồi.

Hôm sau, cô ủ rũ đến nhà ăn dùng bữa sáng, lại gặp Lôi Tố Phương và mấy chị

vợ khác. Lôi Tố Phương cười cười chào cô, rồi thần bí tiến lại gần hỏi nhỏ, “Này,

tiểu Lâm, em học qua nhiều sách lắm hả?”

Lâm Thanh Bình không hiểu sao Lôi Tố Phương lại hỏi vậy, “Em… học ở trường

trong thôn”

“Thảo nào…” Lôi Tố Phương cười nói, “Ông nhà tôi bảo tối qua em đọc thơ”

Lâm Thanh Bình đọc sách cả tối, giờ đầu óc vẫn còn lùng bùng, nghe vậy cũng

chẳng suy nghĩ gì, lắc đầu vô cùng bất lực, “Đừng nhắc nữa, đọc sách cả tối, đầu

to hết cả rồi!”

“Tại sao vậy?” Lôi Tố Phương thấy hơi buồn cười, “Các em… em với Trưởng

đoàn Cố ở với nhau, lại ham học đến thế sao?”

Tha thứ cho cô ấy lạc hậu, chứ… xa cách thế này, khó khăn lắm mới gặp nhau, lại

để cùng nhau học bài sao? Cái tinh thần này, bà nhà tôi và ông già nhà tôi đuổi

không kịp.

“Chẳng phải là nói sai lời bị phạt…” Lâm Thanh Bình nói đến đây chợt tỉnh ngộ,

không thể nói tiếp nữa.

Lôi Tố Phương lập tức cười ha hả, “Tiểu Lâm, người có học như em bị phạt cũng

khác người ta nhỉ!”

Lâm Thanh Bình không nói gì, không kìm được tò mò, lại hỏi Lôi Tố Phương, “Thế

chị? Lão Trần có phạt chị không?”

“Cái này… ừm… he he…” Lôi Tố Phương không nói nữa, chỉ cười hì hì.

Suốt ngày hôm đó, Cố Quân Thành đều thấy không đúng, lão Trần nhìn anh cứ

như cười mà không phải cười, mấy anh em khác cũng thế, một bộ dạng nhịn cười

nhịn rất khổ sở, ngay cả Tiểu Điền cũng có vẻ không bình thường.

“Tiểu Điền!” Sau khi buổi huấn luyện một ngày kết thúc, Cố Quân Thành gọi Tiểu

Điền lại, “Có chuyện gì vậy?”

Vân Vũ

Ánh mắt Tiểu Điền không dám nhìn Đoàn trưởng, “Không có gì ạ!”

mat/chuong-33-bi-phathtml]

“Nhìn anh và nói!”

Tiểu Điền mở to mắt, nhưng trong mắt không hề tập trung, “Không có gì đâu, thật

mà ạ”

Vẻ kiên định, rất có khí phách.

“Được” Cố Quân Thành không ép cậu ta nữa, để cậu ta đi.

Trên đường về, anh lại tìm thấy đáp án – người anh em tốt của anh, Lão Thạch,

thấy anh liền tươi cười tiến lại gần.

Cố Quân Thành nhìn sắc mặt của hắn là biết chẳng có câu nào hay ho, không

định để ý.

Nhưng, Lão Thạch không phải hạng người anh không để ý là hắn thôi đâu, anh

không để ý, Lão Thạch sẵn sàng mở toàng miệng ra nói.

Thế là, giọng nói to của Lão Thạch vang lên, “Đoàn trưởng Cố! Anh với em dâu…”

Hai chữ “em dâu” vừa thốt ra, Cố Quân Thành đã biết, không để ý đến người này

là không xong rồi!

Động tác của anh nhanh vô cùng, những lời còn lại của Lão Thạch chưa kịp nói ra

đã bị anh bịt miệng.

Lão Thạch dưới “bàn tay sắt” của anh cười đến nỗi vết chân chim đuôi mắt cũng

nhăn lại.

“Anh có thể không nói nữa!” Cố Quân Thành buông tay ra.

Làm sao được chứ?

Lão Thạch nói nhỏ, “Có gì đâu, chẳng phải là chuyện tốt sao? Chuyện anh với em

dâu thâu đêm suốt sáng học tập tri thức, nâng cao trình độ văn hóa đã lan truyền

khắp nơi rồi, đây là chuyện tốt biết bao ha ha ha!”

Nếu Lão Thạch không thêm mấy tiếng “ha ha ha” cuối cùng, có lẽ Cố Quân Thành

đã bỏ qua, nhưng vừa thốt ra “ha ha ha”, Cố Quân Thành lập tức chụp lấy hắn.

Lão Thạch kinh nghiệm phong phú, chạy nhanh thoăn thoắt, vèo một cái đã chạy

xa, vừa chạy tiếng cười “ha ha ha” vẫn vang vọng trong không khí…

Lúc Cố Quân Thành trở về, liền thấy Lâm Thanh Bình cầm cuốn sổ, đang viết gì

đó. Vừa thấy anh bước vào, cô lập tức che cuốn sổ lại.

“Đang viết gì thế?” Anh hỏi.

Lâm Thanh Bình che cuốn sổ, “Không nói với anh đâu”

Cố Quân Thành không ép, lấy khăn đi rửa mặt. Khi anh rửa mặt xong quay lại,

chính cô lại chủ động đến bàn bạc với anh.

“Quân Thành, hôm nay em gặp Lôi Tố Phương trong nhà ăn, chị ấy nói ngày kia

nhà chị ấy mời chúng mình qua nhà dùng cơm, rồi mấy chị em bảo, mọi người

đều đi, mỗi người làm hai món, anh xem em làm hai món điểm tâm thì sao?”

Chuyện này, Cố Quân Thành đã biết, lão Trần hôm nay có nói với anh rồi.

“Em muốn làm gì cũng được, ngày mai anh nghỉ, có thể đưa em ra ngoài đi dạo,

em xem cần mua gì không”

“Thật không?” Lâm Thanh Bình mừng rỡ cuồng nhiệt, “Anh thật sự có thể đưa em

ra ngoài đi dạo sao?”

“Có vui đến thế không?” Cố Quân Thành nhìn cô.

Đương nhiên là vui rồi!

Thế là Lâm Thanh Bình lại tiếp tục viết vào cuốn sổ.

Cố Quân Thành liếc nhìn, thì ra chỉ là đang viết ra nguyên liệu cần cho món ngọt

cô định làm.

“Làm gì thế?” Lâm Thanh Bình cảm thấy ánh mắt đó của anh mang ý vị khác.

“Không có gì”

Lâm Thanh Bình nhíu mày, rõ ràng là có gì đó! “Anh tưởng em đang viết gì?”

“Anh tưởng…” Giọng Cố Quân Thành cũng kéo dài ra, “Em đang ngồi viết chính tả

bài văn đó! Tự giác lắm”

Lâm Thanh Bình: …

Xem như ngày mai anh đưa em “đi dạo”, em không chấp với anh!

Ngày hôm sau, Cố Quân Thành thay quần áo thường cùng cô ra ngoài.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.