Chưởng Châu trách hắn, “Anh vừa muốn làm gì vậy? Dùng tay đi đỡ dao à? Tay
anh là sắt làm sao?”
Vũ Tuệ Hằng bị Chưởng Châu quát một tiếng, nói năng liền không còn lưu loát
nữa, “Anh. lúc đó gấp quá” Chủ yếu là không ngờ tay nghề của người ta lại tốt
như vậy.
“Gấp? Gấp cái gì?” Chưởng Châu muốn nói cho hắn rõ ràng, “Đồng chí Vũ Tuệ
Hằng, gặp việc phải tránh nóng vội tránh nông nổi, tám chữ ‘bình tĩnh sáng suốt,
điềm đạm thận trọng’ anh chẳng nhớ lấy một chút nào! Bố em không dạy anh
sao?”
Đây chính là một trong những gia huấn nhà họ Cố mà Vũ Tuệ Hằng đã được nghe
trong dịp Tết ở nhà họ Cố.
Vũ Tuệ Hằng nghe thế, càng sốt ruột hơn: Hỏng rồi hỏng rồi, không lẽ ở chỗ
Chưởng Châu lại bị trừ điểm? Vốn dĩ đã chê anh ngốc, bây giờ còn chê anh
không nghe lời bố cô nữa.
Đứa bạn thân của hắn đứng bên cạnh thật sự đã nghĩ hết tất cả những chuyện
buồn trong đời mới miễn cưỡng nhịn được không bật cười, đợi Chưởng Châu
không mắng Vũ Tuệ Hằng nữa, mới kéo kéo vạt áo Vũ Tuệ Hằng, “Cậu”
“Im đi!” Vũ Tuệ Hằng không ngoảnh đầu lại.
Quay trở lại đồn công an, Chưởng Châu đã kể lại toàn bộ sự việc, đại ý là: Đỗ
Quang Diệu đã bỏ thuốc cho cô, muốn làm cho cô bất tỉnh rồi thực hiện hành vi
bỉ ổi với cô, còn định chụp ảnh.
Trong vụ án này, cô rõ ràng là nạn nhân, sự thật cũng rất rõ ràng, mà trong mấy
tên Đỗ Quang Diệu, cho dù Đỗ Quang Diệu có cứng họng, tổng có vài đứa nhát
gan, sớm đã khai hết ra sạch sẽ rồi.
Công an xem xét đến thân phận học sinh của Chưởng Châu, đề nghị để người
nhà đến đón cô.
“Cái gì?” Chưởng Châu cảm thấy như sét đánh ngang tai, còn phải gọi người
nhà nữa? Thế này chẳng phải sẽ bị mẹ cô mắng cho đến chết sao?
Cô liếc nhìn Vũ Tuệ Hằng đứng một bên, mắt sáng lên, một tay liền kéo hắn lại,
“Anh ấy có thể làm người nhà của em không?”
“Điều này” Công an do dự, thông tin của vị này vừa nãy cũng đã ghi lại rồi, còn
là một quân nhân, nhưng làm người nhà? “Anh ấy là người thế nào với em?”
“Là bạn trai em!” Chưởng Châu để tăng thêm độ tin cậy về việc Vũ Tuệ Hằng có
thể làm người nhà của mình, lại bổ sung, “Vị hôn phu! Sẽ kết hôn đấy!”
mat/chuong-675-anh-ay-co-the-lam-nguoi-nha-cua-em-khonghtml]
Đây là cái hạnh phúc gì từ trên trời rơi xuống vậy?
Vũ Tuệ Hằng nghe thấy câu này, đầu tiên mặt đỏ bừng, sau đó mắt chợt sáng lên,
càng lúc càng mở to, cuối cùng cả người dường như đang phát sáng.
Công an nhìn hắn như vậy cũng thấy buồn cười, nhưng điều này cũng rõ ràng nói
lên một việc: Đồng chí quân nhân này trước hôm nay sợ rằng cũng không biết
mình may mắn như vậy.
Cho nên, vẫn phải gọi người nhà.
“Hoặc là, thông báo cho nhà trường cũng được”
Chưởng Châu cảm thấy trời sập, thông báo cho nhà trường còn không bằng gọi
người nhà!
“Vậy thì” Chưởng Châu không tình nguyện nói, “Gọi anh trai em tổng được
chứ? Nhưng không biết anh ấy có thời gian không, có lẽ đang làm phẫu thuật”
Lúc này là chín giờ tối, Chí Viễn không làm phẫu thuật, đang ở nhà video call với
Thanh Thiên, nhận được điện thoại từ đồn công an yêu cầu đi bảo lãnh người,
lặng lẽ liếc nhìn Lâm Thanh Bình đang xem TV trong phòng khách, không động
thanh sắc tắt video, nói với Lâm Thanh Bình là bệnh viện có việc đột xuất, phải
quay lại một chuyến, rồi đi bảo lãnh người.
Với việc bảo lãnh người kiểu này, Chí Viễn không xa lạ.
Hồi còn rất nhỏ, hắn là người được bảo lãnh, và không chỉ một lần, kinh nghiệm
của hắn: tốt nhất là đừng để Lâm Thanh Bình biết.
Vân Vũ
Dựa vào sự hiểu biết của hắn về Chưởng Châu, cô nhất định sẽ không làm
chuyện phạm pháp, khả năng lớn lại là thấy bất bình ra tay đánh nhau với người
ta, mà chuyện này Lâm Thanh Bình rất kiêng kỵ, mỗi lần hắn vì chuyện này vào
đồn công an, cuối cùng bố Cố của hắn đều phải gặp vận rủi một trận.
Tuy bây giờ bố Cố tham dự đám cưới của Tiểu Mạch xong đã đi công tác rồi.
ừm, vẫn giấu mẹ hắn vậy.