Xem lại Vũ Tuệ Hằng đang đối mặt với tường đứng tư thế quân nhân thẳng tắp,
Vũ Thiên Bình liền suy nghĩ, “Con trai, cái tư thế quân nhân này, là nhất định phải
đứng không?”
“Báo cáo thủ trưởng! Là anh Chí Viễn phạt con đứng!” Vũ Tuệ Hằng trong lúc
đứng tư thế quân nhân, ngay cả bố mình cũng gọi là thủ trưởng, tuyệt đối không
làm đặc cách.
Vũ Thiên Bình: ..
Vũ Thiên Bình thật sự bị giọng nói to như sấm của con trai mình chấn động,
nhưng anh ta nghĩ mãi không hiểu, “Con trai, con đứng tư thế quân nhân ở nhà,
anh Chí Viễn nhà con có nhìn thấy không?”
“Báo cáo thủ trưởng, không thể!”
“Vậy thì” Vũ Thiên Bình thử nói, “Con không đứng không được?”
“Báo cáo thủ trưởng, quân tử trọng lời hứa, làm người phải lấy thành tín làm gốc,
không thể lừa dối quần chúng!”
Vũ Thiên Bình: ..
Vũ Thiên Bình lặng lẽ bỏ đi.
Tối đó, Mai Lệ về phòng chuẩn bị đi ngủ thì nhịn cười, Vũ Thiên Bình đã nằm
xuống, thấy vậy hỏi cô, “Vẫn còn đứng à?”
“Ừ” Mai Lệ cũng đã xõa tóc, chuẩn bị nằm nghỉ, “Nó bảo rồi, anh Chí Viễn nói,
phải đứng cả đêm, một phút cũng không được ít”
Vũ Thiên Bình nhìn Mai Lệ, bỗng nhiên nói, “Vợ à, không thì. chúng ta. đẻ thêm
một đứa nữa đi?”
Mai Lệ nghe vậy, mặt đỏ bừng, “Cút đi! Không xem mình lớn tuổi thế nào rồi à!
Già rồi còn không đứng đắn!”
“Không phải đâu! Thằng con của chúng ta, nhìn thế nào cũng giống người nhà họ
Cố, nhanh đóng gói gửi nó đi thôi!” Vũ Thiên Bình thật sự lo chết đi được.
Mai Lệ liếc anh ta một cái, “Anh muốn đóng gói gửi đi, còn phải người ta muốn
nữa!”
mat/chuong-677-quan-tu-trong-loi-huahtml]
Tuy nhiên, Mai Lệ cũng cảm thấy rất kỳ lạ, “Anh nói xem, đứa con này cũng là hai
đứa mình tự tay dạy dỗ lớn lên, sao lại có thể. không giống chúng ta như vậy
chứ?”
Vũ Thiên Bình mặt mày một vẻ “em hỏi anh, anh hỏi ai”.
Cuối cùng đi đến kết luận: Định mệnh là người nhà họ Cố rồi, vậy thì đành vậy
thôi! Chưa từng nghe nói con rể giống bố vợ bao giờ!
Vũ Tuệ Hằng ở nhà đứng tư thế quân nhân, vận may của Chưởng Châu cũng
chẳng tốt hơn là bao, vừa về đến nhà đã bị anh trai túm vào phòng, đối mặt với
tường vẽ một vòng tròn bán nguyệt bắt đứng phạt, hơn nữa để ngăn cô ta lười
biếng gian trá, còn rắc lên khu vực bán nguyệt cô đứng một lớp cát dày đặc, chỉ
cần cô hơi động đậy một chút, trên cát liền có dấu vết.
“Anh, anh học cái này với ai vậy?” Chưởng Châu chấn động.
Vân Vũ
“Anh học với ai không quan trọng, trước tiên em tự suy nghĩ lại xem em sai ở chỗ
nào đã!” Chí Viễn vốn rất cưng chiều Chưởng Châu, nhưng lần này bất luận
Chưởng Châu nũng nịu cầu xin thế nào, anh cũng không mềm lòng.
Hơn nữa, sau khi về phòng, Chí Viễn đã báo cáo việc này với Cố Quân Thành.
Giấu Lâm Thanh Bình, là không muốn cô lo lắng, nhưng Đỗ Quang Diệu là người
thế nào, Chưởng Châu không biết, trong lòng anh rõ rành rành, anh tin rằng, Đỗ
Quang Diệu hôm nay ở cửa công an nhìn thấy anh trong nháy mắt, cũng đã rõ
anh là người thế nào, càng rõ Chưởng Châu là ai, rất khó đảm bảo, hành động
của Đỗ Quang Diệu không phải là trả thù!
Như vậy, thì phải nói cho Cố Quân Thành biết.
Ôi, dù anh hùng đã già, vẫn là cột trụ vững chắc của gia đình.
Mấy ngày sau, ở cửa hàng của Cố Hữu Liên xuất hiện một người đàn ông, quỳ
trước cửa hàng Cố Hữu Liên, dẫn đến vô số người hiếu kỳ vây quanh xem.
Cố Hữu Liên ra xem, là Đỗ Căn.
Đỗ Căn đã nói với người bên cạnh một tràng dài, đại khái nội dung là: Cố Hữu
Liên lên thủ đô mở cửa hàng phát tài rồi, đá bỏ anh ta ở quê làm ruộng, bao nhiêu
năm nay, anh ta chưa từng tìm đến cô, một mình sống cuộc sống khổ cực, nhưng
bây giờ con trai anh ta vì yêu đương với cháu gái nhà cô, vì không đưa nổi lễ vật,
không những không được đồng ý kết hôn, còn bị người nhà cô đánh cho một
trận tơi bời, đánh xong thì thôi đi, lại còn đổ hết lỗi lên đầu con trai anh ta, nhốt
vào cửa công an.
Đỗ Căn thấy Cố Hữu Liên bước ra, nằm rạp dưới đất vừa lạy đầu vừa khóc lóc,
“Tôi biết tôi nghèo, nhà cô có tiền, em trai cô còn là quan lớn, người nghèo chúng
tôi không đáng với nhà các cô, xin cô hãy thả đứa trẻ ra, tôi dẫn nó về, từ nay
không bao giờ lên thủ đô quấy rầy các cô nữa, xin các cô”