Năm này, Cố Quân Thành nghỉ hưu.
Đột nhiên trở thành người rảnh rỗi nhất nhà họ Cố.
Lâm Thanh Bình gói gém anh về thủ đô, bảo anh ở nhà an dưỡng tuổi già.
“Tìm việc gì cho bố cậu làm đi, lúc rảnh cũng bảo ông ấy đi gặp gỡ mấy người
anh em với nhau, đừng để ông ấy ở nhà cả ngày buồn bã như mất hồn” Lâm
Thanh Bình dặn dò Chí Viễn như vậy.
Đồng chí lão Cố từ khi về hưu, ngày ngày ở nhà ủ rũ, cả người như bị rút hết
xương cốt.
Chí Viễn hiểu bố mình, nhưng, phải làm sao để bố không cảm thấy trống trải cô
đơn đây?
Dĩ nhiên, đầu tiên cậu nghĩ tới mấy chú ở xưởng bánh.
Đều là lão huynh đệ với bố cậu cả, thế là thường xuyên tổ chức mời mấy chú tới
nhà chơi cùng bố.
Nhưng mấy người anh em tụ tập nhớ lại năm tháng huy hoàng, tuổi thanh xuân
rực lửa, lúc ở cùng nhau thì hứng khởi cao trào, tan cuộc về rồi, đồng chí lão Cố
lại càng trầm tư u uất.
Chí Viễn nhìn thấy, như thế này không phải cách, thế là liền mời mấy chú dẫn bố
mình ra ngoài chơi nhiều hơn.
Bốn người Hà Tiền Trình bọn họ, trừ Hà Tiền Trình mãi vẫn độc thân, ba người
còn lại đều đã kết hôn có con, con lại sinh cháu nội cháu ngoại, tuổi tác cũng đã
đến, đã từ xưởng bánh nghỉ hẳn, xưởng bánh có lớp hậu bối lên thay rồi.
Cho nên, thường xuyên rảnh rỗi chính là Hà Tiền Trình, ba người kia đều phải
trông cháu!
Thế là, người mời Cố Quân Thành nhiều nhất chính là Hà Tiền Trình, nhưng, Cố
Quân Thành đi theo ra ngoài hai lần sau, liền nhất quyết không chịu đi nữa.
Hỏi anh, anh nói: Một lão đầu, ở trong công viên ngồi xổm cả ngày, chỉ để chụp
ảnh mấy con chim!
Chí Viễn nghe xong, nhịn không được phì cười.
Sở thích hiện nay của Hà Tiền Trình là cùng một đám ông cụ cầm ống kính dài
ngắn, trong công viên chụp ảnh, ngồi xổm cả ngày cũng không phải nói quá,
nhưng mà chỉ để chụp chim cũng là thật.
Vậy thì phải làm sao đây?
“Bố, qua hai năm nữa, chú Vũ cũng nghỉ hưu, bố sẽ có bạn rồi, chú ấy không ngồi
xổm trong công viên chụp chim đâu” Chí Viễn an ủi anh.
Cố Quân Thành trợn mắt, “Bố là trẻ con à? Còn cần bạn bè gì nữa? Con cứ lo
việc của con đi, đừng có cả ngày lởn vởn trước mặt bố”
mat/chuong-681-cong-viec-moi-cua-lao-cohtml]
Được! Còn chê cậu nữa.
Kỳ thực, trong khu chung cư này ở cũng không ít người thân.
Chí Viễn từ sau khi kết hôn liền bị Lâm Thanh Bình “đuổi” lên tầng trên ở, cùng
Thanh Thiên có tổ ấm riêng.
Cửa đối diện ở chị Cố Hữu Liên, trên tầng ở chị Cố Hữu Liên là Tiểu Mạch và
Tiểu Viên.
Ngoài ra, còn có chị Trần ở tầng dưới.
Nhưng, Cố Quân Thành cứ cả ngày đóng cửa ở trong nhà, không sang nhà ai
chơi, cũng chẳng ra ngoài đi dạo.
Tình hình này, Thanh Thiên nhìn cũng rất lo lắng, bàn riêng với Chí Viễn, “Không
thì, em nói với bố, ngày nào bọn mình cũng về ăn cơm, bảo ông ấy học nấu ăn
thế nào?”
Thanh Thiên thực sự lo lắng.
Nhưng Chí Viễn nghe xong, sắc mặt biến đổi, “Gì cơ? Bố nấu ăn? Thôi đi, em
không sợ trúng độc, anh còn muốn sống thêm mấy năm nữa đây! Dao Dao nhà
mình còn nhỏ thế này, không thể không có bố được”
“Nói bậy gì thế!” Thanh Thiên đấm cho cậu một quả.
Chí Viễn nhăn nhó, cậu không muốn ăn “thức ăn heo” do ông Cố nhà cậu nấu
đâu.
Cho đến một hôm, đúng ngày nghỉ, Tiểu Mạch phải đi học tập bên ngoài, Tiểu
Viên cũng đang công tác ngoại tỉnh, Cố Hữu Liên thực sự không có thời gian, đem
con gái của Tiểu Mạch và Tiểu Viên, tên ở nhà là Mạch Nha Đường, ném cho Cố
Quân Thành trông nửa ngày.
Trời ơi, Chí Viễn về nhà phát hiện, nhà cửa gần như bị “đào” thành chiến hào rồi,
cháu gái bốn tuổi mặt mày vẽ đầy màu, chạy ùa tới nắm tay Tiểu Cẩn Dao trong
lòng Chí Viễn, “Em gái, xuống đây chơi trò đánh trận với ông nội đi”
Tiểu Cẩn Dao đi còn chưa vững, nói cũng chỉ biết nhắc từ đôi, nhưng lại giãy giụa
muốn xuống đất, miệng kêu “Ông nội, ông nội”, lảo đảo chạy về phía Cố Quân
Thành.
Vân Vũ
Kỳ thực, Chí Viễn xót Cố Quân Thành, gần như không để đồng chí lão Cố trông
trẻ, nhưng Chí Viễn đột nhiên phát hiện, đồng chí lão Cố hình như rất có năng
khiếu trông trẻ!
Trong một tiếng cậu vào bếp nấu cơm, tiếng cười của Tiểu Cẩn Dao và Mạch Nha
Đường chưa từng dứt.
Chí Viễn cảm thấy, bố cậu đã tìm được công việc mới rồi.
Ít nhất, lúc đang làm công việc này, đã không còn than thở nữa!