Thấy một nữ nhân đột nhiên xuất hiện, điều này khiến Tiêu Tử Lương cùng những chưởng giáo cự đầu bọn họ đều vô cùng khó chịu, Nhạc Giang Lâm của Ngạo Kiếm Tông càng là mặt đầy nộ ý: “Chuyện này còn chưa tới lượt nữ nhân ngươi xen mồm vào.”
“Nha đầu nhỏ, đi gọi chưởng giáo của Đan Hương Đào Nguyên các ngươi ra đây, bọn ta ở đây gây ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên phải thông báo cho nàng một tiếng!” Tiêu Tử Lương nói, hắn cũng chỉ khẽ liếc nhìn Hoa Hương Nguyệt một cái, tuy dung mạo Hoa Hương Nguyệt vô cùng kinh diễm, nhưng hắn lại không hề hứng thú.
Đường Dịch Siêu cười lạnh nói: “Hoa Hương Nguyệt, còn chưa tới lượt ngươi sai bảo bọn ta đâu, đừng tưởng ngươi là chủ quản của Đan Hương Đào Nguyên…”
Đường Dịch Siêu vừa nói đến đây, đồng tử chợt co rụt lại, bởi vì hắn nhìn thấy Hoa Hương Nguyệt toàn thân phóng thích ra vầng sáng màu vàng nhạt, đây là Hủy Diệt Kim Thân, chỉ có người độ qua Thất Kiếp mới có thể phóng thích ra được.
“Nơi này là địa bàn của Đan Hương Đào Nguyên, còn chưa tới lượt các ngươi làm càn, đừng tưởng ngươi có chút thực lực là dám la hét! Ta cũng không sợ các ngươi.” Hoa Hương Nguyệt giọng nói băng lãnh mà tràn đầy nộ khí, điều này khiến Tiêu Tử Lương bọn họ lui lại mấy bước, bọn họ không ngờ một chủ quản nhỏ bé của Đan Hương Đào Nguyên lại là người của Niết Bàn cảnh Thất Kiếp, người có thể ngang bằng thực lực với nàng chỉ có Tiêu Tử Lương.
Đường Dịch Siêu và Nhạc Giang Lâm tuy thân là chưởng giáo, nhưng lại chưa độ Thất Kiếp, lúc này sắc mặt bọn họ cực kỳ khó coi, mặt nóng bừng bừng, cứ như bị người khác tát cho mấy bạt tai, bởi vì vừa rồi hắn còn xem thường Hoa Hương Nguyệt, nhưng không ngờ Hoa Hương Nguyệt lại mạnh hơn bọn họ rất nhiều.
Toàn trường đều yên tĩnh vô cùng, những người bên dưới biết Hoa Hương Nguyệt có thể trở thành chủ quản của Đan Hương Đào Nguyên khẳng định có bản lĩnh, nhưng không ngờ lại có thể dùng khí thế dọa cho sắc mặt hai vị chưởng giáo môn phái trắng bệch, tuy bọn họ không biết thực lực chính xác của Hoa Hương Nguyệt, nhưng lại nhìn ra được nữ nhân quyến rũ mềm mại này mạnh hơn hai đại nam nhân kia rất nhiều.
“Cẩu nhãn khán nhân đê!” Thẩm Tường khẽ hừ một tiếng, điều này khiến Nhạc Giang Lâm, Đường Dịch Siêu và Tiêu Tử Lương ba người bọn họ lập tức mặt mày đỏ bừng, bọn họ đều giận dữ nhìn chằm chằm Thẩm Tường.
Hoa Hương Nguyệt lạnh lùng nói: “Thẩm Tường là thủ tịch vinh dự Luyện Đan Sư của Đan Hương Đào Nguyên chúng ta, tuy không phải đệ tử của Đan Hương Đào Nguyên, nhưng hắn đoạt được hạng nhất cuộc thi cao cấp, liền có thể hưởng thụ danh hiệu này, hắn là thiên tài của Luyện Đan giới, Đan Hương Đào Nguyên có nghĩa vụ bảo vệ hắn, các ngươi nếu dám động thủ với hắn, chính là cùng Đan Hương Đào Nguyên là địch!”
Một chủ quản đều lợi hại như thế, vậy thì chưởng giáo thần bí đằng sau nàng ta khẳng định càng thêm cường hãn!
“Hoa chưởng giáo… ha ha, ta hẳn là không gọi sai chứ! Ngươi khẳng định là chưởng giáo của Đan Hương Đào Nguyên không nghi ngờ gì nữa, ta và ngươi từng gặp vài lần, tuy không thấy được dung mạo của ngươi, nhưng luồng khí tức này ta vẫn nhận ra được.” Cổ Đông Thần nhàn nhạt cười.
Cái gì? Hoa Hương Nguyệt chính là chưởng giáo thần bí của Đan Hương Đào Nguyên! Thẩm Tường sững sờ, nhưng rất nhanh liền nghĩ tới điều gì đó, hắn hiện tại đã hiểu vì sao Liễu Mộng Nhi và Hoa Hương Nguyệt lại quen thuộc như vậy, bởi vì Liễu Mộng Nhi thường xuyên tìm chưởng giáo của Đan Hương Đào Nguyên luyện đan!
Bản thân Tiêu Tử Lương bọn họ cũng rất hiếu kỳ về chưởng giáo của Đan Hương Đào Nguyên, nhưng không ngờ lại chính là Hoa Hương Nguyệt, hiện tại bọn họ đã hiểu vì sao Hoa Hương Nguyệt có thể hô phong hoán vũ ở Đan Hương Đào Nguyên, quyền lực của nàng ở Đan Hương Đào Nguyên liền tương đương với chưởng giáo, bởi vì bản thân nàng chính là chưởng giáo, chỉ là nàng cố ý làm ra vẻ thần bí, khiến người ta cảm thấy Đan Hương Đào Nguyên thâm bất khả trắc.
“Hừ, miệng của ngươi thật lớn!” Hoa Hương Nguyệt lạnh lùng hừ một tiếng, nàng cũng không ngờ Cổ Đông Thần lại có thể nhìn ra, điều này khiến nàng cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Tiêu Tử Lương bọn họ lúc này đều vô cùng lúng túng, vừa rồi bọn họ còn coi thường Hoa Hương Nguyệt, nhưng không ngờ Hoa Hương Nguyệt lại có một thân phận kinh người như vậy, chỗ đáng sợ của nàng không chỉ là thực lực, mà còn có Luyện Đan thuật! Người có thể luyện chế Đan cao giai ở Thần Võ Đại Lục cũng chỉ có hai, chưởng giáo của Đan Hương Đào Nguyên và Đan trưởng lão của Thái Võ Môn!
Loại người này tuyệt đối không thể đắc tội, ai biết Thần Võ Đại Lục bên trong còn ẩn giấu bao nhiêu cường giả Niết Bàn cảnh lợi hại? Nếu Hoa Hương Nguyệt có thể lợi dụng Luyện Đan thuật của mình lôi kéo những Niết Bàn cảnh này, vậy thì lực lượng của nàng sẽ vô cùng khủng bố.
Không chỉ như vậy, ở một vài đại lục hải ngoại, cao cấp Luyện Đan Sư cũng ít ỏi vô cùng, chỉ cần Hoa Hương Nguyệt lên tiếng, khẳng định sẽ có rất nhiều võ giả Niết Bàn cảnh mộ danh mà đến, tìm đến tận cửa cầu nàng giúp đỡ luyện đan.
Thẩm Tường âm thầm buồn cười, Hoa Hương Nguyệt cho hắn một danh xưng thủ tịch vinh dự Luyện Đan Sư, sau này hắn cũng không sợ những người này, chỉ là đến bây giờ hắn vẫn không thể nhìn thấu Hoa Hương Nguyệt, năm đó Hoa Hương Nguyệt đã cực lực lôi kéo hắn, thậm chí còn không tiếc bán đứng sắc tướng, còn nguyện ý làm nha hoàn của hắn…
“Ngươi sau này nhất định sẽ hối hận!” Năm đó Thẩm Tường từ chối Hoa Hương Nguyệt làm nha hoàn của hắn, đã nói như vậy, Thẩm Tường hiện tại thật sự hối hận không kịp a, nếu có một nha hoàn lợi hại như vậy, hắn còn sợ gì chứ?
“Hoa chưởng giáo, chúng ta có thể mượn nơi đây dùng một chút không, do mấy người chúng ta phóng thích ra một kết giới, tuyệt đối sẽ không hư hại, nếu hư hại rồi, chúng ta bách bội bồi thường!” Tiêu Tử Lương vô cùng tự tin nói.
Hoa Hương Nguyệt cười lạnh: “Quảng trường này tốn kém hơn trăm triệu Tinh Thạch để xây dựng đó, nếu hư hại rồi, các ngươi thật sự bồi thường cho ta một trăm ức Tinh Thạch sao?”
Một trăm ức Tinh Thạch, điều này khiến mấy vị chưởng giáo cự đầu kia trong lòng âm thầm nhói đau, quảng trường này rất lớn, hơn nữa vật liệu đá sử dụng đều là loại rất kiên cố, là loại được đặc biệt khai thác và gia công, gạch lát sàn cũng rất dày, quả thật đáng giá hơn trăm triệu Tinh Thạch.
Cổ Đông Thần cười nói: “Kết giới gì đó ta sẽ không nhúng tay vào, dù sao cũng là các ngươi tìm tiểu tử này đánh nhau, ta đây làm chưởng giáo chẳng lẽ còn phải giúp các ngươi một tay, ức hiếp đệ tử của Thái Võ Môn ta sao?”
Thẩm Tường cũng cười nói: “Là các ngươi tìm ta đánh nhau, ta chỉ đánh ở đây thôi, nếu các ngươi muốn mời ta đến nơi rừng núi hoang vu nào đó, ta không làm đâu.”
Tìm người khác đánh nhau, còn phải bắt người khác đáp ứng một đống yêu cầu, làm như vậy cũng quá ngang ngược vô lý rồi.
Tiêu Tử Lương lạnh lùng hừ nói: “Các ngươi đều là Chân Võ cảnh, do mấy người chưởng giáo chúng ta đồng thời bố trí kết giới, chẳng lẽ còn không ứng phó được sao? Nếu hỏng mất một viên gạch, ta bồi thường cho Đan Hương Đào Nguyên các ngươi một trăm ức là được rồi.” Bị Cổ Đông Thần và Hoa Hương Nguyệt áp bức, khiến hắn vô cùng uất ức, Cổ Đông Thần là võ giả đã độ qua Niết Bàn Bát Kiếp, Hoa Hương Nguyệt bản thân là Thất Kiếp lại còn là một Luyện Đan Sư, đều là vượt xa hắn.
Mà Tiêu Tử Lương lại là nhân vật của thời đại Hoàng Cẩm Thiên, những người có danh tiếng trong thời đại đó không phải Bạch Nhật Phi Thăng, thì cũng là tro bụi trong Niết Bàn Kiếp, hắn tuy còn sống, nhưng lại cực kỳ uất ức, đặc biệt là đối mặt với những vãn bối xa xa vượt qua hắn, càng khiến hắn không ngóc đầu lên nổi.
Lần trước khi Thẩm Tường và Liên Thường Vận tỷ võ, chính là vì có ba vị Niết Bàn cảnh bố trí kết giới, cho nên bất kể hắn sử dụng lực lượng lớn đến đâu, cũng không thể phá hoại bất kỳ thứ gì, cho nên hắn muốn làm hỏng một viên gạch cũng quả thật rất khó.
Nhưng Thẩm Tường lại muốn thử xem, như vậy liền có thể khiến Tiêu Tử Lương đại xuất huyết, đưa cho Hoa Hương Nguyệt một trăm ức Tinh Thạch, đối với những chưởng giáo này mà nói cũng là một khoản tiền rất lớn.
“Vậy được, bây giờ cứ tùy các ngươi muốn làm gì thì làm!” Hoa Hương Nguyệt nhàn nhạt nói, sau đó phiêu nhiên rời đi, bay về tầng hai mươi của Đan Hương Tháp.
Nguồn: Sưu tầm